Tổng Tài Lầu Hai (Lầu 2 Tổng Tài

Chương 3




” Leng keng! Leng keng!”

Lưu Dư đang mơ màng thì nghe tiếng chuông trước cửa kêu vang. Nhưng có lẽ là vì quá buồn ngủ, cô không có ý định đứng lên, mà sự thật là vẫn chưa đứng lên. Nghĩ có lẽ là đang nằm mơ, cô tiếp tục mơ màng, đến cả động tác ngước nhìn lên cũng không có.

” Cốc, cốc, cốc!”

Cô vẫn còn đang nằm mơ sao? Nhưng vì sao tiếng chuông lại thành tiếng gõ cửa?

Ồn ào quá! Cô hơi cựa mình, tìm một tư thế thoải mái hơn. Nhưng điều không hay ho là người kia lại gọi tên cô.

” Tiểu Dư, Tiểu Dư, tỉnh dậy chưa? Chị đã vào rồi đây này.”

” Chưa dậy, cũng đừng đi vào.” Lưu Dư bán mộng bán tỉnh đáp lại.

Vu Hàn đẩy nhẹ cửa mà vào, thấy Lưu Dư vẫn nhắm chặt hai mắt, nằm trên giường không nhúc nhích. Chị mỉm cười, đi đến bên giường lay cô.

” Tiểu Dư, tỉnh, tỉnh….. C ó người tìm.”

Lưu Dư‘thống khổ’ cố mở mắt, nhìn người đứng cạnh giường một lúc lâu, rồi mới hỏi:” Chị Vu Hàn, có việc sao?”

Cô vươn người, ngồi dậy. Đầu nghĩ có lẽ nên lập tức ngã lại trên giường mà tiếp tục ngủ.

” Có người tìm.”

” Nha.” Cô gật gù, su đó lập tức ngã xuống giường, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Vu Hàn sửng sốt, nhịn không được cười, rồi lại lay mạnh người cô, lần này lại còn kéo mạnh tay hơn.

” Tiểu Dư, có người tìm.”

Lưu Dư mở mắt ra, mờ mịt nhìn chị. Mãi lúc sau mới có phản ứng.

” Có nhân tìm em? Ai nha?”

” Khương Khắc.”

Cô lại ngây người, một lúc sau mới có phản ứng:” Ai a?”

” Khương Khắc.” Vu Hàn nghĩ cô không nghe rõ, vì thế phải trả lời thêm một lần.

Lưu Dư gãi mái đầu tóc rối, sau đó lắc đầu:” Không biết.” Rồi lại nghiễm nhiên ngã vào gối, nhắm mắt ngủ.

Nhìn hàng động của cô, Vu Hàn vừa bực mình vừa buồn cười.

” Sao lại không biết? Tối hôm qua, người ta còn giống mình xử lý tai nạn xe cộ, đã vậy còn đưa chị em mình về nhà, không nhớ sao?” Chị lại kéo Lưu Dư từ gối ngồi dậy.

” Tối hôm qua……” Cô buồn ngủ quá, đầu óc hoàn toàn bãi công.

” Đúng rồi, tối hôm qua, nhớ rõ sao?”

Lưu Dư cố gắng mở mắt, nhưng đành bất lực.

” Tiểu Dư? Rốt cuộc có tỉnh không?” Vu Hàn nhịn không được nâng tay vỗ hai má cô.

Người ta à, chỉ cần có thể lười là lười luôn.

Hơn một tháng trước, khi nàng vẫn là một nhân viên làm công ăn lương, cứ 7 giờ sẽ tự động bật dậy. Nhưng bây giờ, khi được kế thừa tòa nhà này, có cuộc sống vô ưu vô lo, không cần thức khuya dậy sớm nữa, cô càng ngủ muộn. Nếu chưa đến hơn 9 giờ sáng thì chưa mở mắt tỉnh ngủ.

” Hiện tại là mấy giờ?” Cô ngẩng đầu, cố mở mắt.

” 7 giờ rưỡi.” Vu Hàn trả lời.

7 rưỡi? Sớm như vậy? Rốt cuộc là ai rỗi hơi, sáng sớm tinh mơ đến làm phiền người khác. Cô lập tức xuống giường, đi đến bên cửa, trong đầu chỉ có ý nghĩ là nhanh chóng giải quyết chuyện này, để nàng lại có thêm một chút thời gian ngủ tiếp.

” Tiểu Dư, không thay quần áo sao?” Vu Hàn kêu lên.

” Không cần.” Bởi vì cô lập tức sẽ trở lại.

” Nhưng……” Vu Hàn còn muốn nói cái gì, nhưng bóng dáng của Lưu Dư đã biến mất sau cánh cửa. Chị đứng ngốc ở đó một lúc, lập tức chạy ra ngoài.

Không kịp.

Vu Hàn đứng ở trước của phòng, thấy Lưu Dư đầu tóc rối bù, mặc chiếc áo ngủ nhân vật hoạt hình, hai chân không mặc quần (dài), thậm chí còn ngáp ngắn ngáp dài, tiêu sái đi vào phòng khách.

Thời gian nháy mắt đông cứng lại, Lưu Dư đình chỉ toàn bộ hành động.

Cô nhìn Khương Khắc, rốt cục nhớ Vu Hàn vừa mới nói với cô người kia là Khương Khắc. Quả thật tối hôm qua là anh giúp đỡ các cô trong vụ tai nạn, còn đưa mọi người trở về……

Úc! Trời ạ, là anh ta!

” A!” Cô hét lên một tiếng, xoay người chạy, nháy mắt trở lại trong phòng. Khuôn mặt đỏ bừng, nét buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

Ông trời, sao lại là Tổng giám đốc? Mới sáng sớm anh ta chạy đến nhà cô làm cái gì, tìm co có chuyện gì?

Cô lôi thôi như vậy, xấu xí như vậy, anh ta đã nhìn thấy hét rồi sao? Úc, quá mất mặt nha!

” Chị đã hỏi em có thay quán áo rồi mà?” Vu Hàn bất đắc dĩ mở miệng.

” CHị nên ra lện cho em chứ không nên hỏi ý kiến em!” Lưu Dư ngẩng đầu, vẻ mặt cầu xin.

Vu Hàn nhịn không được cười khẽ.

” Thật hay là trong chúng ta vẫn có người có thể cười được.” Nàng mân miệng, giả bộ khóc thút thít.

” Trừ bỏ đang mặc áo ngủ, tóc hơi rối, kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng lắm.” Vu Hàn an ủi cô, nhưng khóe miệng không ngừng run rẩy.

” Chị nên nói là em thiên sinh lệ chất (Trời sinh đã đẹp), cho dù ở bất kỳ thời điểm nào cũng đẹp.”

Vu Hàn nhịn không được cười lớn.

” Đừng có giớn nữa, bên ngoài còn có khách đây.” Chị nhắc lưu Dư.

” Chị thấy em còn có mặt mũi đi ra tiếp khách sao?” Lưu Dư trùm chăn quá đầu.

” Đương nhiên là có.” Vu Hàn cười, kéo chăn lên, giúc:” Nhanh lên, thay quần áo đi!”

” Không cần.” Lưu Dư ôm chặt chăn, nằm xuống giường.

” Không thể.” Vu Hàn thực thi chính sách ‘cưỡng chế’, kéo Lưu Dư dậy. ” Đừng quên hôm qua anh ta đã giúp chúng ta rất nhiều, không thể làm như vậy.”

” Là mọi người mà, chị ra tiếp anh ta không được sao?” Lưu Dư tiếp tục giãy dụa.

” Vấn đề là anh ta muốn gặp em nha.”

Lưu Dư đột nhiên không thể nói gì để chống đỡ.

” Anh ta muốn làm sao?” Cô bực mình hỏi.

” Em nên tự đi hỏi anh ta thì hơn.” Vu Hàn đẩy cô vào phòng thay quần áo.

” Chị Vu Hàn tỉ, đi maf~” Lưu Dư ôm tay chị, làm nũng.

” Không được là không được.” Vu Hàn cười khanh khách lắc đầu, sau đó gỡ tay cô ra. ” Thay nhanh lên, không thì cứ mặc đồ ngủ ra tiếp cũng được.” Chị nhăn mày, xoay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.