Tổng Tài Lão Bà, Ta Lạnh!

Chương 37




    Chương 37

Nhìn dáng ngủ an tĩnh của tức phụ nhà mình, Tô Túc nhịn không được sắc tâm nổi lên. Hơi hơi cúi đầu, tới gần tới gần gần chút nữa. Lập tức sắp hôn đến môi đỏ mọng trước mắt, trong lòng tràn đầy nhảy nhót...

"Anh muốn làm gì?" Trong mông lung cảm giác được hương vị quen thuộc không ngừng tới gần, Tả Lăng bất đắc dĩ mở mắt ra, làm bộ như không vui, lạnh lùng hỏi.

Tô Túc sắc mặt suy sụp, nhận thấy được tức phụ vẫn chưa thật sự tức giận, dứt khoát chơi xấu bổ nhào vào trên người Tả Lăng, đúng lý hợp tình nói: "Anh chính là nghĩ muốn hôn em, không được sao?"

Dứt lời, không đợi Tả Lăng tỏ vẻ, cúi đầu liền hôn lên môi đỏ vẫn luôn quyến luyến không quên, đem Tả Lăng hôn đến thở không nổi mà hung hăng đẩy ra hắn...

Cho dù bị tức phụ nhà mình dùng mắt đẹp trừng cũng che dấu không được tâm tình tỏa nắng của hắn, nhanh nhẹn chuẩn bị tốt quần áo cho tức phụ, nhếch khóe miệng trong mắt chói lọi ánh sáng không có hảo ý, không ngừng quét mắt qua da thịt lộ ra khi Tả Lăng đẩy hắn.

"Anh đi ra ngoài!" Nếu vừa nãy chỉ là làm bộ như tức giận, hiện tại Tả Lăng hoàn toàn đã là thẹn quá thành giận, mặc cho là ai bị giằng co một đêm, ngày hôm sau còn bị người nào đó dùng ánh mắt sắc lang nhìn chằm chằm tâm tình cũng sẽ không tốt.

Đáng tiếc, cùng Tả Lăng ở chung lâu như vậy Tô Túc sau khi hiểu rõ được tính tình của nàng hoàn toàn không làm theo nàng nghĩ...

Tô Túc híp mắt, biểu tình biến đổi. Cầm lấy quần áo vô cùng hào hứng nhào tới. Dưới sự giãy dụa không ngừng của Tả Lăng mà mặc quần áo vào cho nàng, đương nhiên, cũng không thể thiếu sờ sờ chạm chạm chiếm chút tiện nghi.

Tả Lăng vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ biết hung hăng trừng mắt Tô Túc.

"Lão bà, đừng nóng giận mà!" Lại bắt đầu bán manh đáng xấu hổ...

"Đi ra ngoài..."

Đây là, giận thật?

Tô Túc bật người ủy ủy khuất khuất lui lại, đừng nói giỡn, vạn nhất tức phụ mặc kệ quyết định phía trước ăn vạ ở nhà Thần Tiêu không đi, khóc vẫn là hắn...

"Ba ba, ma ma đâu?" Bảo bảo trong tay giơ mứt trái cây quẹt bánh mì, để đến bên miệng Tô Túc.

"Ma ma lập tức xuống dưới, chúng ta ăn trước." Cắn một ngụm bánh mì, đem bảo bảo ôm vào trong ngực.

Thần Tiêu mặt ửng đỏ, cúi đầu cấp Tiểu Cẩm Tú phết mứt trái cây...

Thân ái khuê mật, mình xin lỗi cậu...

Tô Túc ngẩng đầu liền nhìn đến Tả Lăng chậm rì rì đi về bên này, thi thoảng hai mắt còn trừng hắn.

Ai u, tiểu bộ dáng ngạo kiều này thật sự là làm cho người ta tâm cong phổi ngứa muốn làm chút chuyện!

Tô Túc ngươi đủ rồi!!

Cơm trưa thời gian cuối cùng là trôi qua, Tả Lăng ngồi trên ghế sa lon khóe mắt hơi có chút run rẩy nhìn Tô Túc bắt đầu dọn hành lý.

Mình lúc trước sao lại sẽ coi trọng một tên ngố như vậy?

"A lăng, các cậu đây là?" Thần Tiêu nhìn đến Tô Túc ra sức dọn hành lý trong lòng lộp bộp một tiếng, trong giọng nói mang theo vội vàng.

Hiểu được ý tưởng trong lòng Thần Tiêu, Tả Lăng cười nói: " Tiêu Tiêu, hắn người này ở một chỗ nán lại không nổi, mình nghĩ cùng hắn nhân dịp mấy ngày nay ba ba cho nghỉ phép đi nhiều nơi một chút. Chưa kể, nàng sắp đến đây rồi, chuyện cảm tình chỉ có thể do hai người các cậu giải quyết, bọn mình ở giữa cũng khó mà nói."

Thần Tiêu nghe vậy gường cười: "Cậu nói cũng đúng."

Tả Lăng biết Thần Tiêu trong lòng chịu khổ sở, liền lôi kéo tay nàng nói: "Kỳ thực nàng đối với cậu luôn luôn đều chưa biến, cậu chỉ cần làm cho nàng hiểu được cậu đối nàng cảm tình cũng chưa bao giờ thay đổi, cách hòa hảo cũng liền không xa rồi."

Cau mày tự hỏi ý tứ trong lời nói Tả Lăng, trong lòng vẫn là không vững chắc! Vừa định nói chuyện liền miết đến Tô Túc nhìn chằm chằm Tả Lăng nắm tay nàng. Ánh mắt kia...

Thần Tiêu đột nhiên lùi tay, trong lòng càng xấu hổ không thôi.

Tô Túc lúc này mới vừa lòng thu hồi ánh mắt, lấy lòng đưa một nụ cười thật lớn cho Tả Lăng hiện bởi vì Thần Tiêu động tác mà sắc mặt không tốt lắm. Bị lão bà đại nhân thưởng cho một đôi mắt khinh bỉ...

Xế chiều hôm đó, một nhà ba người liền cáo biệt Thần Tiêu cùng Cẩm Tú lưu luyến không rời, leo lên phi cơ Tả Lăng tức giận nói với ai đó vừa thở dài một hơi: "Giờ thì anh vừa lòng chưa?"

Tô Túc cũng không nói gì, nhướn mày đắc ý nhìn về phía tức phụ nhà mình.

Tả Lăng nhịn không được cười ra tiếng: "Quỷ hẹp hòi!"

Nghe xưng hô thế, Tô Túc lại không vui. Đáng thương hề hề ôm lấy bảo bảo: "Con gái bảo bối, ma ma con bắt nạt ba."

Bảo bảo rối rắm nhìn Tô Túc, do dự nửa ngày, tính toán vì ma ma lấy lại công đạo: "Mẹ mới không có bắt nạt ba ba, là ba ba bắt nạt mẹ."

Tô Túc không thể tin được nháy mắt mấy cái, hỏi bảo bảo: "Ba ba bắt nạt mẹ khi nào?"

Nhóp nhép miệng, bảo bảo lời nói chính nghĩa trả lời: "Mẹ bên cổ có vài dấu thâm đỏ, nhất định là ba ba bắt nạt mẹ."

Tô Túc cứng lại rồi, rõ ràng mặc quần áo dày như vậy, bảo bảo là làm sao thấy được??

Tiếp theo, bảo bảo lã chã chực khóc nhìn Tô Túc, một bộ đáng thương hề hề: "Ba ba đừng bắt nạt mẹ, mẹ sẽ khóc, bảo bảo cũng sẽ khóc."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.