Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc

Chương 633




Chương 633

“Tiểu Ý, em bình tĩnh lại đã” Savvy khuyên giải: “Em bỏ súng xuống trước, em không biết dùng súng, lỡ như em bóp cò súng thì làm thế nào?”

Lương Tiểu Ý cầm súng hướng về thái dương của mình, cố chấp lắc đầu: “Em không bỏ!” Một cánh tay khác của cô chỉ về phía Savvy: “Anh” Rồi cô lại chỉ sang Tô Lương Mặc: “Cả anh nữa. Hai người các anh, đừng đánh cược mạng sống nữa, đừng tiếp tục trò chơi đánh cược tính mạng đáng sợ này”

“Được, bọn anh nghe em” Tô Lương Mặc lúc này vô cùng lo sợ, Lương Tiểu Ý cướp súng trong tay vệ sĩ, khẩu súng này chắc chắn đã được lên nòng, Lương Tiểu Ý chưa từng dùng súng, chỉ cần cô không cẩn thận là có thể bóp cò súng.

Savvy cũng thế, ánh mắt anh ta sắc lẹm, đương nhiên anh ta cũng nhìn thấy khẩu súng trong tay Lương Tiểu Ý vô cùng nguy hiểm.

Lương Tiểu Ý không hề biết rằng, giờ phút này cô đang ở trong tình thế nguy hiểm như thế nào. Cô càng không biết rằng, hành động bột phát này của cô khiến hai người đàn ông đối diện run rẩy lo sợ.

Tô Lương Mặc liếc mắt nhìn Savvy, Savvy lập tức hiểu ý, anh ta vội vàng nói tiếp lời Tô Lương Mặc: “Đúng, bọn anh sẽ nghe lời em”

Đây có lẽ lần Tô Lương Mặc và Savvy, hai tình địch không đội trời chung, có ý kiến đồng nhất nhỉ?

“Đừng ai qua đây!” Ánh mắt Lương Tiểu Ý hơi xao động, lộ ra vẻ hung hãn: “Anh” Tay cô chỉ từ Savvy sang Tô Lương Mặc: “Cả anh nữa” Cô cố ý mở trừng mắt, hung hãn nhìn hai người đàn ông: “Hai người các anh, bỏ súng xuống. Nếu không em cũng sẽ không bỏ súng xuống”

Hai người đàn ông không hề do dự, Lương Tiểu Ý vừa nói xong, hai người lập tức ngồi xổm xuống, đặt khẩu súng trong †ay xuống đất.

“Tiểu Ý, bọn anh đã đặt súng xuống rồi, ngoan, em cũng hạ súng xuống” Tô Lương Mặc nói.

Savvy phụ họa theo: “Đúng thế, em hạ súng xuống đi”

Lương Tiểu Ý quay ngang đầu nhìn Savvy, lắc đầu: “Đừng lo” Cô nở nụ cười an ủi nhìn Savvy: “Em còn có chuyện cần nói với anh ấy”

Anh ấy là ai, không cần nói cũng biết, Lương Tiểu Ý đang nói về Tô Lương Mặc.

“Tiểu Ý, có gì cần nói thì em cứ hạ súng xuống trước, chúng ta từ từ nói” Trái tim Tô Lương Mặc đang đập thình thịch. Anh ngàn vạn lần không thể ngờ được rằng, cô gái này lại dùng cách thức cứng rắn như thế để kết thúc cục diện đã định sẵn sẽ có một người chết này.

Giờ phút này, ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay cô, mồ hôi ướt đẫm cái trán quyến rũ của anh, chảy dài xuống mặt anh, rơi “tí tách” xuống sàn.

Ngay cả khi đánh cược tính mạng ban nấy, Tô Lương Mặc cũng không hề căng thẳng như thế này.

Có lẽ vì súng thật quá nặng, tay Lương Tiểu Ý cầm súng không vững, súng hơi trượt xuống, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại hoảng loạn cầm lại súng, khoảnh khắc này, trái tim của Tô Lương Mặc như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực!

“Đừng…” Anh vội vàng hét một tiếng, nhưng rồi anh chợt nhớ ra, tiếng hét đột ngột có thể khiến cô sợ hãi, Tô Lương Mặc vội vàng mím chặt miệng lại.

Như thế này… nguy hiểm quá!

Cũng may, cũng may anh vẫn chưa hét lên.

Yết hầu của anh chuyển động lên xuống hai lần, trái tim Tô Lương Mặc đang run rẩy, anh lấy tay áo lau mồ hôi.

Lau xong mồ hôi, anh liền muốn tiến lên phía trước: “Tiểu Ý, đưa súng cho anh, đây không phải đồ chơi đâu…”

Anh còn chưa nói xong, mặt Lương Tiểu Ý biến sắc: “Anh đừng qua đây… Đúng! Anh đứng yên đấy, không được tiến thêm một bước nào nữa!”

Tô Lương Mặc bất lực, anh giơ hai tay lên, không ngừng an ủi cô: “Được, được, anh đứng yên ở đây, anh đứng yên ở đây, anh không đi nữa. Em cũng đừng kích động, ngàn vạn lần không được kích động” Anh lại chỉ về phía khẩu súng: “Khẩu súng ấy nặng như thế, em giơ lên thái dương cao như thế, tay sẽ mỏi lắm. Em cầm súng trong tay đi, anh cũng sẽ không dám tiến lên phía trước đâu”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.