Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc

Chương 545




Chương 545

Đưa cậu bé đến lớp xong, Lương Tiểu Ý men theo con đường nhỏ. Vẫn như mọi khi, đưa Tiểu Bảo đến lớp xong sẽ đến chợ hoặc siêu thị mua đồ.

Bởi vì lần trước gặp chuyện không vui ở chợ nên trong khoảng thời gian này, cô không muốn đến chợ, vì thế cô ngồi xe bus đến siêu thị “Metro”.

Lựa chọn một chút thức ăn, nghĩ đến rượu trắng dùng làm gia vị sắp hết. Lương Tiểu Ý thuận tay xách một chai rượu trắng.

Thanh toán xong, Lương Tiếu Ý xách đồ ra khỏi siêu thị, đi đến bến xe.

Lúc cô đứng đợi ở bến xe bus, có một chiếc xe Land Rover màu đen chạy đến, từ từ dừng trước mặt cô.

Lương Tiểu Ý không chú ý cho lắm, kính xe kéo xuống, “Lên xe” Ghế sau của chiếc xe có một người đàn ông.

“Sao lại là anh? Anh đi theo đến đây làm gì?” Theo bản năng cô không thích tiếp xúc với anh, tâm trạng vui vẻ bỗng biến mất, cả người đắm chìm trong khói mù.

“Lên xe rồi nói” Người đàn ông trên xe lên tiếng.

Tâm trạng Lương Tiểu Ý chẳng tốt chút nào, “Cậu Tô, mời anh đi cho”

“Anh đưa em về”

“Cảm ơn lòng tốt của anh, có điều người như tôi, hợp với ngồi xe bus hơn”

“Tiểu Ý, em có nhất thiết phải mọc gai nhọn cả người như vậy không?”

Đúng lúc đó, xe bus đến, Lương Tiểu Ý liếc nhìn Tô Lương Mặc một cái: “Đúng đấy, tôi không chỉ mọc gai nhọn cả người mà còn là một người đàn bà chua ngoa cay nghiệt. Làm phiền Tổng giám đốc Tô hãy tránh xa tôi ra. Đỡ bị người đàn bà chua ngoa cay nghiệt như tôi ảnh hưởng đến anh”

Lương Tiểu Ý nhìn cũng không thèm nhìn, bước lên xe bus.

Cô ngồi lên xe bus, mặt không biểu cảm. Nhưng xung quanh có những ánh mắt lạ lùng, chỉ chỉ trỏ trỏ khiến Lương Tiểu Ý không thoải mái. Đừng thấy mặt cô không biểu cảm, tai đã đỏ ửng lên rồi.

Cô chỉ là muốn giữ mặt mũi nên chịu đựng thôi.

Xe bus rời đi, Lương Tiểu Ý vui mừng trong lòng, cuối cùng hôm nay cũng thoát khỏi người đàn ông đó.

“Cô bé à, kia là bạn trai cháu hả? Có phải cãi nhau với bạn trai rồi không?” Một bác gái chỉ vào cửa kính, nói với Lương Tiểu Ý: “Cô bé à, cháu xem bạn trai cháu nhận sai rồi đuổi theo kìa, cháu tha thứ cho nó đi. Bác là người từng trải, bác biết một mối tình đi đến cuối cùng rất khó khăn, đừng tức giận quá mà nói chia tay nhé”

Trái tim Lương Tiểu Ý đập thình thích, vội vàng nhìn bên ngoài cửa sổ… Không phải chứ? Thật sự đuổi theo xe bus sao?

Lương Tiểu Ý trố mắt nhìn, “Bác gái, anh ta không phải bạn trai cháu…”

“Bọn thanh niên các cháu, chỉ được cái cứng miệng không thừa nhận” Bác gái bày ra bộ dạng “Bác hiểu mà”, cười ấm áp, “Bọn thanh niên các cháu, đầu giường giận cuối giường hòa…”

Mặt Lương Tiểu Ý chợt đỏ ửng: “Bác gái, bác nói gì thế ạ?”

Cái gì mà đầu giường giận cuối giường hòa chứ??

Lương Tiểu Ý nhìn chằm chằm vào chiếc xe Land Rover màu đen bên ngoài, cô cắn chặt răng… Tô Lương Mặc rốt cuộc muốn làm gì? Đuổi theo đến phát nghiện rồi sao?

“Cô bé, cháu xuống xe đi” Mọi người trên xe đều hết mực khuyên nhủ Lương Tiểu Ý: “Người đàn ông kia xuất sắc như thế, cô bé đừng có làm bộ làm tịch nữa. Mau xuống làm lành với cậu ta đi”

Cô… thật sự có chút cạn lời! Ai làm bộ làm tịch chứ?

Tất cả mọi người trên xe đều khuyên nhủ Lương Tiểu Ý, ai cũng quan tâm cô. Lương Tiểu Ý có mười cái miệng cũng không giải thích được. Đến cả ông chú tài xế cũng nói: “Đuổi theo xe bus vì tình, tôi lái xe nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải đó, trước đây luôn cho rằng chỉ trong phim mới có cảnh này. Thật không ngờ, nhiều năm như vậy, lần đầu tôi gặp phải”

Lương Tiểu Ý ngậm miệng lại không lên tiếng. Cô có thể nói gì chứ? Những tổn thương, nhưng tính toán, những trừng phạt… Tất cả đều tồn tại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.