Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc

Chương 514




Chương 514

Chiêu thứ hai của Lục Trầm: Nắm bắt mọi cơ hội để có thể cho người con gái thấy được sự niềm nở, ân cần, ga lăng của một người đàn ông.

“…” Miệng của Lương Tiểu Ý há hốc thành hình chữ “O”. Gì vậy? … Ai có thể giải thích cho cô tại sao Tô Lương Mặc lại trở nên kỳ lạ như vậy không?

“Khụ khụ khụ … Không cần đâu. Tôi có thể tự cầm được”

Lương Tiểu Ý ngay lập tức tỉnh táo trở lại. Cô nhanh chóng lấy lại chiếc túi trong tay Tô Lương Mặc. Cô không muốn có bất kỳ mối quan hệ không rõ ràng nào với anh ta.

Tuy nhiên, ngược lại so với những gì Lương Tiểu Ý đã nghĩ, Tô Lương Mặc nào có thể dễ dàng để cô đạt được mục đích, anh dĩ nhiên sẽ không để cho Lương Tiểu Ý phải cầm chiếc túi đó rồi: “Không sao, không phiền chút nào, cứ để anh giúp em”

Cảnh tượng hai người họ đứng giằng co nhau chiếc túi có hơi bắt mắt một chút. Nói đúng ra thì Tô Lương Mặc quá thu hút đi mà.

Biết bao người phụ nữ từ trẻ đến già đi qua đây đều nhìn Lương Tiểu Ý với ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn chút ghen ty. Biết tìm được ở đâu một người đàn ông khôi ngô tuấn tú mà vô cùng dịu dàng, đối tối với vợ như vậy. Cô vợ kia cũng quá là nhõng nhẽo rồi.

“… Tôi đã nói là tôi có thể tự cầm được” Hơn nữa, cô cũng không muốn phải làm phiền Tô Lương Mặc, cảm giác như cô đang mắc nợ anh một điều gì đó vậy.

Lương Tiểu Ý trợn tròn mắt. Cô vừa giận dữ, vừa cố gắng lấy lại chiếc túi. Thế nhưng người đàn ông đáng ghét kia quyết không chịu buông tay. Tay của Lương Tiểu Ý ngày càng dùng nhiều lực hơn: “Buông tay!”

Cô tức giận lườm anh.

“Không sao thật mà, em không cần phải khách sáo” Tô Lương Mặc vẫn không có ý định buông tay, mặc dù Lương Tiểu Ý đã cố hết sức để có thể lấy lại chiếc túi.

Lương Tiểu Ý gần như hét lên: “Tôi nói anh buông tay ra”

Trong khi đó tay cô cũng dùng một lực mạnh hơn…

“Không sao thật mà…” Anh cũng bí mật tăng lực tay của mình.

“Xoẹt’… Chiếc túi không đủ bền. Hơn nữa dưới tác dụng lực lớn như vậy từ cả hai người ở hai phía khác nhau khiến cho chiếc túi bị xé toạc ra. Từng quả cà chua chín mọng, từng quả su su mới mua trong túi đều rơi xuống, lăn tròn trên mặt đất.

Khuôn mặt tươi cười của người đàn ông đóng băng, như thể bị tách thành từng mảnh: “Anh …

Cơ thể của Lương Tiểu Ý bắt đầu nóng lên!

Tô Lương Mặc trân trân nhìn xuống những quả cà chua nát tươm dưới sàn cùng với những quả su su vẫn đang lăn lông lốc đi tứ phía, gương mặt anh trở nên trắng bệch, trong lòng tức giận không khỏi than thờ: Mình xong thật rồi!

“Tiểu Ý … Anh … Anh không cố ý” Có thể dễ dàng nghe ra được, lời xin lỗi của Tô Lương Mặc có chút gượng gạo. Cũng đúng thôi, một người cao cao tại thượng như anh, ngoại trừ Lương Tiểu Ý ra thì anh chưa bao giờ phải xin lỗi bất cứ một ai cả.

Tô Lương Mặc vội vàng, luống cuống rút ví ra: “Tiểu Ý, để anh đi mua lại cho em. Em đừng tức giận được không…”

Thực ra, đây là lần đầu tiên mà Tô Lương Mặc ở một nơi đông người như vậy nói lời cầu xin, dỗ dành với một người con gái. Anh thực sự có chút không quen, nhưng việc này đâu có quan trọng bằng việc Lương Tiểu Ý đang vô cùng tức giận với anh.

Nhưng dường như Lương Tiểu Ý như thể đã bị hận thù trước che mờ mắt cô nên không hề thấy được anh đang nõ lực đến mức nào.

“Anh Tô.” Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt vang lên. Mặc dù ở trong khu chợ đông người qua lại tấp nập, nhưng lời nói của Lương Tiểu Ý vẫn vô cùng rõ ràng: “Anh Tô, không sao đâu. Dù sao cũng chỉ là một vài trái cà chua cùng một ít su su thôi mà. Anh không cần phải lo lắng quá như vậy”

Nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, đôi mắt không khỏi lộ ra ý cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.