Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc

Chương 470




Chương 470

Ông ta vắt tay sau lưng đi đi lại lại ngẫm nghĩ. Ôn Tình Noãn thấy Ôn Chấn Hải đi đi lại lại, cô ta cắn chặt môi, nói một cách vô tội: “Daddy, thôi bỏ đi… Con thấy cả đời này con cũng không có số trở thành bà chủ Tô “Sao có thể thôi được”

Ôn Chấn Hải không biết có phải bị lời nói của Ôn Tình Noãn làm kích động hay không, ông ta bỗng lên tiếng: “Tình Noãn, con mệt cả đêm rồi, lên tâng nghỉ ngơi trước đi, chuyện cấy ghép da Daddy sẽ giúp con giải quyết”

“Vâng ạ…” Ôn Tình Noãn trả lời, ngay sau khi quay người đi, ánh mắt lập tức trở nên nguy hiểm… Ôn Tình Tuyết, hại người hại mình, mày hủy hoại khuôn mặt của tao thì tao cũng sẽ hủy hoại khuôn mặt mày.

Ôn Chấn Hải cũng đi lên tầng, đến phòng ngủ của con gái út, thật ra ban nãy Ôn Tình Tuyết núp ở trong góc nghe cuộc đối thoại giữa Ôn Chấn Hải và Ôn Tình Noãn, thấy Ôn Chấn Hải đi lên tầng, cô ta vội vàng chạy vào phòng ngủ của mình, lúc này, Ôn Chấn Hải đang đứng bên ngoài gõ cửa.

Ôn Tình Tuyết mặt tái mét trốn trong phòng ngủ… Cô ta không muốn! Cô ta ôm mặt: “Tôi không muốn, tôi không muốn!”

“Tình Tuyết, mở cửa!”

Ôn Tình Tuyết trốn ở trong phòng, không dám lên tiếng. Cô †a nín thở, nhìn chằm chằm cửa phòng.

“Tình Tuyết, hiểu chuyện một chút, bố biết con ở trong phòng. Bố còn biết lúc nãy con nghe lén bố và chị con nói chuyện. Thế cũng tốt. Nếu con đã biết rồi thì bố không cần mất công nói lại lần nữa” Ôn Chấn Hải không vui: “Nếu không mở cửa bố sẽ gọi quản gia đến”

Mặt Ôn Tình Noãn trắng bệch, cô ta biết quan gia có tất cả chìa khóa các phòng trong nhà.

Cô ta run rẩy đi đến cửa, giơ tay ra, bàn tay run run trông cực kỳ đáng thương.

“Cạch”, tiếng mở cửa vang lên, “Daddy, huhu, con không muốn…”

Lúc Ôn Tình Tuyết mở cửa ra, nhìn thấy Ôn Chấn Hải, nước mắt cứ thế rơi ra.

Ôn Chấn Hải trách mắng Ôn Tình Tuyết: “Sao con lại không hiểu chuyện như thế? Chỉ có chị con mới có thể có được trái tim của Tô Lương Mặc, nhà họ Ôn chúng ta mới có đường sống, chẳng phải chỉ là cấy ghép da cho chị con thôi sao? Con yên tâm, sau này nếu có người phù hợp, Daddy nhất định sẽ cấy ghép lại cho con”

Nói thật đơn giản!

Ôn Tình Tuyết cụp mắt xuống, che đi sự phẫn nộ trong đáy mắt… Giống nhau sao?

Làn da bẩm sinh với da sau khi cấy ghép có thể như nhau sao?

Hơn nữa, đang yên đang lành, ai muốn hiến tặng da cho người khác cấy ghép chứ??

“Không, không thể dùng da ở đùi hay cánh tay của chị sao?” Ôn Tình Tuyết biết nếu không thuyết phục được Ôn Chấn Hải, cô ta sẽ phải cho Ôn Tình Noãn da để cấy ghép. Cô ta không muốn!

“Như nhau sao?” Ôn Chấn Hải nghĩ một lúc rồi nói: “Trên người chị con không được có thêm bất kì vết sẹo nào nữa, con phải biết rằng, người chị con sẽ lấy là Tô Lương Mặc”

Ôn Tình Tuyết cắn chặt răng!

Anh Mặc rõ ràng là của cô ta!

Ôn Tình Noãn một đứa giả nai lẫn thảo mail “Quyết định như vậy nhé” Ôn Chấn Hải không cho Ôn Tình Tuyết lựa chọn, ông ta đến không phải để thương lượng mà đến để thông báo cho Ôn Tình Tuyết một tiếng, con gái phải thương yêu nhưng sự nghiệp còn quan trọng hơn, trước khi rời đi, Ôn Chấn Hải nói: “Con dám giở trò, bố sẽ đuổi con ra khỏi nhà”

Đuổi ra khỏi nhà!

Mặt Ôn Tình Tuyết tái mét! Không được không được, đuổi ra khỏi nhà thì làm gì có tiền mua sắm ăn uống sống qua ngày như bây giờ chứ? Cô ta không muốn giống Lương Tiểu Ý vì cuộc sống mà bôn ba chịu khổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.