Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc

Chương 39




Chương 39

Lương Tiểu Ý ôm hộp đựng thức ăn đứng trong đại sảnh của cao ốc Tô Thị, sắc mặt có chút đờ đẫn,…Vừa nấy anh nói anh muốn xuống đón cô? Khi cô bước chân vào đây vẫn chưa dám tin tưởng răng người đàn ông sẽ đích thân xuống đón cô. Trong lòng Lương Tiểu Ý vô cùng rối loạn, rõ ràng hận cô đến tận xương tủy, không phái sao?

“Cô ơi? Cô ơi?” Đột nhiên có người ngăn cô lại, Lương Tiểu Ý giật mình một cái: “Hả? Có chuyện gì vậy?”

“Chào cô!” Người đến mặc một bộ tây trang kiểu nữ màu trắng nhạt, bên trong tay áo cộc ba phần tư của chiếc áo vest là một chiếc dây đeo màu đen, Lương Tiểu Ý vừa ngẩng đầu lên liền bị vòng một của cô ấy dọa sợ… Đây ít nhất cũng phải cỡ D, Lương Tiểu Ý âm thầm ước lượng, không biết cô gái này tìm cô có chuyện gì.

“Cô ơi, xin hỏi cô tìm ai?”

“Tôi đang đợi người.”

Người đẹp với mái tóc dài đến eo nở một nụ cười khách sáo nhưng xa lánh, “Cô à, đây là tập đoàn tài chính Tô Thị, nếu như cô đang đợi người, phiền cô qua bên kia chờ” Lương Tiểu Ý nhìn theo tay của người đẹp, nơi cô ấy chỉ là một góc của đại sảnh, hơn nữa cái góc đó vô cùng vắng vẻ. Rõ ràng rằng, người đẹp “mời” cô đến góc đó “đợi” người đang nói dối. Cái nơi đặt thùng rác cùng với máy hút bụi tự động dùng để dọn dẹp đại sảnh, hoàn toàn không phải nơi để người khác ngồi đợi.

Suy nghĩ lúc, Lương Tiểu Ý mới mở miệng nói: “Xin lỗi, người tôi đợi sắp xuống rồi, tôi sẽ lập tức đi đến chỗ ghế sofa đợi”

Nghe thấy vậy, người đẹp kia thu lại nụ cười, đôi mắt nhìn Lương Tiểu Ý dò xét đánh giá, lộ ra vẻ khinh thường không thèm che giấu, mỉa mai nói: “Bác gái ơi, đây là Tô Thị, bác mặc thành như vậy, nếu là đứng ở chỗ dễ thấy trong đại sảnh, sẽ làm giảm phẩm cách của công ty chúng tôi. Nếu như có vị khách quan trọng nào đó đi vào đây, nhìn thấy trong cao ốc Tô Thị của chúng tôi có một người ăn mặc già nua giống như bác, còn không phải cho rằng mình đi vào chợ thực phẩm hay sao!”

Bùm!

Máu nóng dồn hết lên đỉnh đầu, Lương Tiểu Ý đánh giá lại bản thân mình, quần áo cô mặc nào có già nua đến nỗi giống như bác gái ở chợ thực phẩm.

Quần áo cô mặc ra cửa hôm nay là chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt của cô kia kết hợp với quần jean, chân đi một đôi giày thể thao, nghĩ tới hôm nay phải ngồi tàu điện ngầm rồi đi bộ một quãng đường rất xa, để cho tiện di chuyển, nên Lương Tiểu Ý không chọn những bộ quần áo mà Tô Lương Mặc sai người mua cho cô.

Không ngờ, vì vậy mà cô sẽ bị người sỉ nhục ở chỗ này!

Một cơn giận bốc lên trong trái tim cô, Lương Tiểu Ý liếc nhìn người đẹp trước mắt một cái, mô phỏng lại ánh mắt đánh giá của người đẹp kia, tiếp đó chế giễu nói: “Cô cho rằng mặc da người thì là con người sao? Một người phụ nữ cho dù có xinh đẹp đến mức nào, ăn mặc lại hợp thời đến đâu, nhưng nếu không biết cách cư xử thì cũng vẫn chỉ là bao cỏ tâm thường mà thôi.”

Người đẹp kia không ngờ rằng bản thân sẽ bị đứa con gái quê mùa trước mặt mắng lại, tức đến trợn tròn mắt, hét lại vào mặt cô: “Cô nói ai không biết cách cư xử? Tôi đường đường đi du học Mỹ về, cái đồ nhà quê như cô có tư cách gì nói tôi là bao cỏ?”

Lương Tiểu Ý nheo mắt nhìn cô một cái, “Cách cư xử với trình độ học vấn là hai chuyện khác nhau. Có những người trình độ học vấn càng cao, lại càng không biết cư xử. Ngược lại có những người trình độ học.

vấn không cao, nhưng lại biết cách cư xử vô cùng. Cô à, cô học cao như vậy, mà lại không phân rõ được trình độ học vấn và cách cư xử, cũng khó trách cô đi du học Mỹ về chỉ có thể làm tiếp tân cho Tô TỊ

“Cô!” Người đẹp kia tức đến khó thở, hai cái hung khí cỡ D trước ngực cô ta do đó không ngừng rung động, dẫn đến không ít ánh mắt vây xem của những đồng nghiệp nam xung quanh. Người đẹp kia hừ lạnh một tiếng, cầm lấy điện thoại, gọi bảo vệ tới.

Hiệu suất làm việc của Tô Thị cực kỳ cao, bảo vệ vừa được gọi ngay.

lập tức đến, người đẹp kia chỉ tay vào mặt Lương Tiểu Ý: “Chính là con nhỏ nhà quê này, vào Tô Thị tùy tiện sỉ nhục người khác, thân là nhân viên của Tô Thị, tôi có quyền đuổi con nhỏ quê mùa này ra khỏi đây”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.