Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc

Chương 130




Chương 130

Lương Tiểu Ý bị anh nhìn đến nỗi cảm thấy rùng mình: “Sao thế anh?”

“Mời em tham gia họp lớp cấp ba”

“Ô?” Tô Lương Mặc khẽ nhướng mày: “Chỉ “ð” thôi à? Nghe nói lần này còn có Phó Đình Đình, anh nhớ hồi còn học cấp ba cô ta hay bắt nạt em: “Đúng vậy, cô ta thường bắt nạt em” Lương Tiểu Ý chùng mắt xuống, nhớ đến chuyện Phó Đình Đình nhốt cô lại trong nhà vệ sinh của trường. Cô vội vã ngẩng đầu lên, hỏi Tô Lương Mặc ở bên cạnh mình: “Lương Mặc, anh còn nhớ đêm tuyết lúc học cấp ba không?”

“Nhớ chứ! Em bị Phó Đình Đình nhốt trong nhà vệ sinh, đêm hôm đó đã rơi một trận tuyết rất lớn, nói thật lòng… Em nặng thật đó! Sau hôm đó một tuần trời anh không thể cần nổi đũa ăn cơm”

Khuôn mặt Lương Tiểu Ý vẫn còn vương lại sắc đỏ sau cơn đê mê, sau đó nghe thấy câu nói của Tô Lương Mặc, mặt càng đỏ, cực kỳ ngại ngùng khẽ cắn môi: “Không đến, không đến mức khoa trương như anh nói chứ?” Ngày hôm sau cô còn thấy anh đánh bóng rổ ở sân đấy nhé!

“Dù sao anh cũng không quan tâm, bởi vì ôm em, tay anh đau xót một tuần liền không thể ăn cơm. Vợ ơi, em phải bồi thường cho anh!”

Lương Tiểu Ý nhìn người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng lộ ra dáng vẻ nũng nịu như vậy với cô, lập tức cảm thấy cực kỳ bất lực. Nghĩ một chút, tay cô vòng lên cổ anh, chủ động nhanh chóng in lên môi anh một nụ hôn, “Như thế này được rồi chứ?”

“Không đủ, anh muốn nữa”

Kết quả không cần nghĩ cũng biết, khi bạn học Lương Tiểu Ý của chúng ta bị giày vò đến mức sắp mệt rã rời rồi ngất đi.

Thể lực của anh dẻo dai giống như một con trâu vậy. Hơn nữa hứng thú của anh đối với cô không bởi vì thời gian mà giảm đi chút nào, mà ngược lại bởi vậy mà ngày càng nhiều hơn, ngày càng muốn ngừng mà không được.

Người tổ chức buổi họp lớp lần này là Trương Chi Lưu, ấn tượng của Lương Tiểu Ý đối với người này rất sâu sắc. Lúc học cấp ba, Trương Chi Lưu vẫn luôn đứng phía sau Phó Đình Đình, không ít lần giúp Phó Đình Đình bắt nạt cô.

Sau khi Lương Tiểu Ý từ chối Trương Chi Lưu thất bại cùng với nhìn thấy câu nói “bây giờ giáo sư Lương khinh thường đám bạn học cũ chúng tôi rồi ư?” của đối phương, cô không còn cách nào khác chỉ có thể gật đầu nhận lời tham gia buổi họp lớp.

Cùng lúc đó, Tô Lương Mặc cũng nhận được tin tức họp lớp, mỗi lần họp lớp những năm trước, Tô Lương Mặc cũng không có tham dự.

Ngược lại Ôn Tình Noãn sẽ đi.

“Anh đi chứ?” Lương Tiểu Ý hỏi Tô Lương Mặc. Anh hừ nhẹ một tiếng: “Tham gia cái buổi tụ họp vô vị đó làm gì, mọi người nói khoác những năm gần đây thành công như thế nào, rồi khen ngợi lẫn nhau, thú vị lắm à? Nếu như anh đi, chỉ biết sẽ không ngừng bị bọn họ tâng bốc mà thôi!”

Lương Tiểu Ý tự động đem câu trả lời này của Tô Lương Mặc hiểu rằng anh sẽ không tham gia buổi họp lớp lần này.

Đợi đến khi quyết định được thời gian của buổi họp lớp, Lương Tiểu Ý gửi một tin nhắn cho Tô Lương Mặc: “Em đi tham gia buổi họp lớp đây, thím Trương hôm nay không ở nhà, em đã làm món sườn xào chua ngọt mà anh thích nhất, cất ở trong tủ lạnh. Bao giờ anh về cho vào lò vi sóng hâm lại rồi hãng ăn”

Sau đó, Lương Tiểu Ý thay một chiếc váy dài bên cạnh có hoa sen màu xanh nhạt ngồi tàu điện ngầm đến Phú Quý Phường ở gần khu Tam Hoàn.

“Xin hỏi, phòng Mẫu Đơn ở tầng mấy vậy?” Lương Tiểu Ý hỏi nhân viên phục vụ của khách sạn: “Tôi đến tham gia họp lớp, chắc là ở phòng Mẫu Đơn. Anh có thể dẫn tôi đến đó được không?”

“Thưa quý cô, được ạ!” Lúc đi ra ngoài Lương Tiểu Ý còn cố ý cầm theo mọt chiếc mũ che nắng viền hoa cùng với một chiếc kính râm tinh xảo. Bởi vì vụ việc clip cùng với “làm màu” lần trước, nên Lương Tiểu Ý sợ đi trên đương bị người khác nhận ra.

Cũng bởi đội mũ che nắng và đeo kính nên nhân viên phục vụ của Phú Quý Phường không nhận ra cô.

Lên đến tầng ba, “Đến rồi ạ!”

Lương Tiểu Ý cảm ơn nhân viên phục vụ, đẩy cửa phòng bao ra.

Cô vừa bước vào, tất cả mọi người đều dồn mứt về phía cô. Trong phòng bao có ba chiếc bàn, mỗi bàn đều đã ngồi một vài người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.