Clara ngủ một giấc đến tối, cô vừa mở mắt thức dậy đã nhìn thấy bà Gemma xuất hiện ngồi ở cạnh giường, cô giật mình ngồi dậy hỏi bà:
"Tại sao bà lại ngồi ở đây? Bà làm cháu giật hết cả mình."
Bà Gemma cười hi hi ha ha, hỏi cô:"Sao? Cháu nghĩ sao rồi? Chuyện bà đề nghị với cháu đó."
Khóe môi của Clara giật giật, cô thật sự không ngờ lần này bà lại quyết tâm như thế, đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười mà lúc trước nghe Hạ Tử Quyên kể về chuyện Lạc Tuyết Nhàn kiên trì muốn chị của cô làm con dâu lúc đó cô đã cười đến đau hết cả bụng, bây giờ thì chính cô là người bị như thế:
"Cháu nghĩ là không được đâu, bà cũng biết người cháu thích là ai mà?"
Bà Gemma có hơi buồn bã:"Bà biết chứ, bà cũng không ép cháu nếu cháu đã kiên quyết như thế thì bà đành bỏ cuộc vậy nhưng nếu như cháu có suy nghĩ lại thì nhớ nói với bà một tiếng cho bà mừng."
Clara vỗ trán mình, bó tay với bà cô cũng gật đầu đồng ý cho bà vui:
"Cháu hứa với bà nếu như cháu có suy nghĩ lại thì cháu nhất định sẽ nói với bà."
Clara cùng bà Gemma đi xuống lầu ăn uống, Âu Dương Dật Huân nhìn thấy cô xuống liền mỉm cười nhẹ:
"Cô thức rồi sao? Để tôi đi dọn đồ ăn cho cô."
Bà Gemma vui vẻ, lấy tay chọc vào người cô nhướng nhướng mày, cô thật sự hết cách với bà:"Phương Thần đâu rồi? Sao tôi không thấy anh ấy?"
Âu Dương Dật Huân vừa dọn đồ ăn lên bàn cho cô vừa trả lời:
"Anh ta đi mua thêm quần áo, giày dép cho cô rồi, nói là đồ cô mặc sắp hết rồi."
Bà Gemma nheo mắt trách móc Âu Dương Dật Huân:
"Cái thằng này tại sao không đi mua cho Clara chứ? Lại để cái tên nhóc mặt lạnh đó cướp công."
Clara bật cười nói nhỏ với bà:"Cháu của bà đâu biết cháu thích gì? Mặc quần áo như thế nào đâu chứ?"
Bà Gemma bĩu môi:"Đi xuống ăn đi."
Clara phì cười đi xuống ngồi vào bàn ăn, Âu Dương Dật Huân nhìn cô rồi nhìn bên cạnh:
"Tiểu Vân! Bà cố của tôi đang ở bên cạnh của cô sao?"
Clara khẽ gật đầu chỉ sang một bên:
"Bà cố của anh đang ngồi cạnh tôi đây, bà ấy cũng chuẩn bị ăn cùng tôi."
Âu Dương Dật Huân gật gật đầu, Clara cúi đầu nói nhỏ với bà:
"Bà có cách nào để Dật Huân nhìn thấy bà không?"
Bà Gemma vừa ăn được một chút rồi dừng lại, trả lời:
"Được thì được nhưng chỉ trong một thời gian ngắn thôi."
Clara quay đầu lại nói với Âu Dương Dật Huân:
"Anh có muốn nhìn thấy bà cố của anh không? Còn có thể chạm được vào bà ấy nữa?"
Âu Dương Dật Huân nghe cô hỏi thế liền gật đầu như băm tỏi, vui mừng:
"Tất nhiên là muốn rồi tôi luôn mong muốn như vậy nhưng lại không có cách nào? Cô có cách sao?"
Clara lắc đầu:"Tôi không có cách nhưng bà cố của anh thì có nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy bà ấy trong thời gian ngắn thôi."
"Được! Chỉ cần có thể gặp được bà là tôi đã mãn nguyện, hạnh phúc lắm rồi trong thời gian ngắn cũng được."
"Vậy thì anh hãy nhắm mắt lại đi."
Bà Gemma đứng dậy đi đến chỗ của anh, bàn tay của bà chạm vào đôi mắt của anh một lúc rồi rời khỏi, Âu Dương Dật Huân cảm nhận được bàn tay đã rời khỏi, anh từ từ hé mở mắt vừa mở mắt ra anh đã nhìn thấy bà của anh đang đứng trước mặt của anh.
Anh vui mừng đứng dậy ôm lấy bà, xúc động vô cùng đã rất lâu rồi anh không thể ôm bà như thế bà mất từ lúc anh còn bé, anh rất nhớ bà của mình nhưng lại không thể gặp được.