Phương Thần cau mày, nghi hoặc:"Bà nói là thật?"
Bà Gemma gật đầu khẳng định, Clara nhìn bà vẫn có chút nghi ngờ:
"Bà còn có thể nhìn thấy tuổi thọ của người khác sao?"
Bà Gemma khẽ gật đầu nói với cô:"Bà chỉ có thể nhìn thấy những người sắp chết thôi, ba ngày chỉ còn ba ngày nữa thôi Ryder sẽ không còn sống được nữa."
Clara nhíu nhíu mày, tiếp tục hỏi bà:"Vậy bà có biết là tại sao anh ta lại chết không?"
Bà Gemma khẽ lắc đầu, bà chỉ có thể nhìn được ai sắp chết chứ không thể biết được họ vì sao mà chết? Phương Thần khẽ cau mày khó chịu nhìn cô:
"Em thắc mắc anh ta chết như thế nào làm gì?"
Bà Gemma bật cười khúc khích:"Ây da ~ Chưa gì mà đã ghen rồi sao? Thôi bà không làm phiền, phá hỏng không gian riêng tư của hai cháu nữa bà đi đây."
Vừa nói xong, bà liền biến mất Phương Thần thở một hơi dài, bĩu môi nói lầm bầm:"Vốn dĩ bà đã phá hỏng không gian riêng tư của tụi cháu rồi."
Buổi tối, Phương Thần đưa Clara đi chơi khắp nơi muốn cô vui vẻ quên đi nỗi buồn của mình, anh đang cùng cô đi dạo công viên, nắm lấy tay của cô thì bỗng nhiên anh cảm giác được bàn tay của cô dần tan biến đi.
Anh cúi xuống nhìn thì bàn tay của cô quả thật là dần tan biến đi, Clara bàng hoàng giơ hai bàn tay của mình lên nhìn, vẻ mặt sợ hãi, Phương Thần hốt hoảng, kinh sợ vội run rẩy hỏi cô:
"Em làm sao vậy? Cơ thể của em bị làm sao vậy?"
Cùng lúc đó tại bệnh viện hoàng gia, Xavia đã đột nhập vào phòng bệnh của cô rút ống thở của cô ra khiến cho cơ thể cô không thể thở được nữa, nhịp tim dần yếu đi, Xavia đứng đó nhìn thấy cơ thể cô dần không chịu nổi mà mỉm cười khoái trá, thỏa mãn.
Biết bác sĩ đang đến cô ta nhanh chóng rời khỏi đó, các bác sĩ, y tá nhanh chóng cấp cứu cho cô, Hạ Tử Quyên đang ngủ thì điện thoại của cô reo lên, bệnh viện báo về tình hình của Clara, cô cùng Dạ Thành Đông và mọi người nhanh chóng đi đến bệnh viện.
Tại công viên, Clara dần biến mất trong không khí bây giờ chỉ còn thấy được gương mặt của cô thôi, Phương Thần lo sợ, bàng hoàng không biết làm tay của anh cố gắng nắm lấy cô nhưng không được cô đã hoàn toàn biến mất trước mắt anh.
Đôi mắt thẫn thờ, mất hồn Phương Thần ngã khụy xuống ngay tại chỗ, anh vẫn chưa tin được là cô đã biến mất ngay trước mắt anh mà anh lại không thể làm gì được.
Tại bệnh viện hoàng gia, Clara đã được cấp cứu kịp thời, đã không còn nguy hiểm nhịp tim của cô cũng đã trở lại bình thường khiến tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Xavia đứng gần đó biết cô đã không sao, cô ta không can tâm nghiến răng nghiến lợi, tức giận.
Ở công viên, dòng lệ từ khóe mắt của Phương Thần chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, Clara xuất hiện trở lại đứng bên cạnh anh thấy anh đau khổ vì cô như thế cô rất đau lòng, cô đặt tay lên vai của anh nhìn anh.
Phương Thần cảm nhận được có ai đó đang đặt tay lên vai của mình anh ngước mặt lên nhìn, thấy cô đang đứng trước mặt anh cười nhẹ với anh. Phương Thần ngay lập tức đứng dậy ôm chặt lấy cô, giọng nói có chút nghẹn ngào:
"Em mới vừa đi đâu vậy? Em có biết là anh đã hoảng sợ như thế nào không hả? Sau này em đừng giỡn với anh như vậy nữa có được không? Anh rất sợ, anh sợ lắm."
Clara mỉm cười ôm lấy anh, nước mắt cũng dần rơi xuống:"Em hứa sau này sẽ không đột nhiên biến mất như vậy nữa."