Ngày hôm sau, sáng sớm Phương Thần đã qua phòng của Clara gọi cô dậy, bị phá giấc ngủ cô nổi cáu, khó chịu quát:
"Anh bị điên hay sao vậy? Mới có 7 giờ mà anh qua gọi tôi thức dậy anh đi làm thì đi đi gọi tôi làm gì?"
Phương Thần bị cô quát vẫn không hề tức giận, anh xoa xoa đầu cô một cách ôn nhu dịu dàng:"Hôm nay anh sẽ không đi làm anh sẽ dẫn em đi chơi."
Clara hé mở mắt, ngồi dậy sờ trán anh:"Sáng sớm mà anh đã bị nóng đầu rồi sao?"
Phương Thần nắm lấy bàn tay đang đặt lên trán anh rồi nói ngọt ngào:
"Nếu anh có nóng đầu thì cũng là vì em thôi."
Clara rút tay lại, bĩu môi nhìn anh, cô bước xuống giường:
"Tôi tỉnh hẳn rồi tôi sẽ đi chơi với anh đừng nói như thế nữa."
Phương Thần đưa Clara đi ăn sáng trước rồi dẫn cô đến khu vui chơi, Clara bước vào nhìn nhìn ngó xung quanh rồi quay người lại hỏi anh:
"Tại sao lại không có ai ở đây hết vậy?"
Phương Thần mỉm cười dang rộng hai tay ra:"Bởi vì nơi này đã được anh bao trọn hết rồi sẽ không có bất cứ ai vào đây làm phiền chúng ta."
Clara thật sự bó tay với anh, cô chỉ tay chỗ tàu lượn siêu tốc:"Tôi muốn chơi tàu lượn siêu tốc."
"Được! Anh chơi cùng em." Phương Thần khẽ gật đầu nắm lấy tay cô đi chơi.
Hai người cùng nhau chơi vui vẻ đến gần chiều rồi quay về, vừa về đã gặp Phạm Tịnh Kỳ ngồi ở phòng khách đợi anh, cô nhìn thấy anh về liền đứng dậy mỉm cười chạy có ý ôm anh, Phương Thần phản xạ nhanh né sang một bên khiến cho cô ta một phen vồ ếch.
Clara trố mắt, bật cười nghiêng ngã:"Cái này hơi bị đau đó nha, anh cũng phũ thật đó không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết."
Anh nhìn Clara nói nhỏ với giọng điệu xem thường, mỉa mai:
"Cô ta mà là ngọc cái gì? Cô ta chỉ là một cục đá xấu xí nói đúng hơn là một cục đá xấu xí không đáng tiền mà còn dơ bẩn."
Phạm Tịnh Kỳ đứng dậy mặt mày xụ xuống:"Thần! Anh đang lẩm bẩm cái gì vậy? Tại sao anh lại có thể đối xử với em như vậy?"
Phương Thần lạnh lùng, không hề nhìn lấy Phạm Tịnh Kỳ một cái, lạnh nhạt đáp trả:"Tôi lẩm bẩm cái gì thì cô không cần biết và còn nữa cô không là cái gì của tôi hết nên đừng có nói cái kiểu đó với tôi."
Phạm Tịnh Kỳ có chút sợ sệt khi thấy anh lạnh lùng như thế:
"Thần! Tại sao đột nhiên anh lại thay đổi đến như thế? Trước giờ anh có đối xử với em như thế đâu?"
"Bây giờ tôi đã có bạn gái rồi tôi không muốn cô ấy hiểu lầm dù chỉ là một hiểu lầm nhỏ nhất cũng không thể."
Dứt lời anh lạnh nhạt bước lên phòng, Phạm Tịnh Kỳ tức điên, nghiến răng nghiến lợi, lấy điện thoại ra gọi:
"Hãy mau điều tra cho tôi cô gái tên Hạ Nguyệt Vân đó là ai? Là người như thế nào?"
Clara đứng ở đấy mà phì cười, cả người lắc qua lắc lại tỏ rõ ý trêu:
"Cho cô tra 10 năm cũng không ra, cái tên đó là tôi thích rồi tự đặt cho mình thôi làm gì có trên đời, mà cũng vui thật ai đời lại đi điều tra hồn ma chứ? Ngu ngốc."
Clara vui vẻ, hí hửng đi lên phòng anh, Phương Thần nhìn thấy cô vui vẻ như thế bèn hỏi:
" Có chuyện gì mà em vui quá vậy?"
Clara kể cho anh nghe:"Thì cái bà cô già đó gọi điện cho người điều tra xem Hạ Nguyệt Vân là ai? Cô ta mà biết cái mà cô ta điều tra không phải người mà là ma thì như thế nào nhỉ?"
Phương Thần nhíu hai mày vẻ mặt đen lại rồi nhìn cô với gương mặt dịu dàng như hai người khác nhau:"Tiểu Vân! Em rất ghét cô ta đúng không?"
Clara khẽ gật gù:"Cũng không ghét mấy nói chung là tôi không thích cô ta đi nhìn thôi cũng không thích."
Phương Thần dịu dàng xoa đầu cô:"Vậy anh sẽ khiến cho cô ta biến mất khỏi đây khỏi cuộc sống của anh và em vĩnh viễn không xuất hiện nữa."