Mặt trời nhỏ vừa lên, Kỳ Kỳ đã mở mắt, cậu không có thói quen ngủ nướng, nên hôm nay dậy vô cùng sớm. Tối hôm qua lạ giường mà ôm baba ngủ nên cậu không hề cảm thấy sợ một chút nào...
Kỳ Kỳ ngồi dậy, dụi dụi mắt, sau đó mắt láo liên tìm baba, Mộ Hàn lúc này đang đứng nghe điện thoại gần cửa sổ, bóng lưng cao lớn, có vẻ như anh đang nói chuyện với đối tác.
Cậu bèn nhẹ nhàng trèo xuống giường, đôi tay múp míp túm lấy góc chăn, ngón chân chạm được xuống sàn gỗ thì mới thở phào, sau đó lon ton chạy tới bên cạnh Mộ Hàn.
"Bịch..."
Tiếng động nhỏ vang lên, Mộ Hàn đang nói chuyện bỗng nhiên cảm thấy chân có một vật nhỏ mềm mềm, bèn cúi đầu xuống nhìn. Thì ra là Kỳ Kỳ đang ôm lấy chân anh.
"Baba...ôm ôm..."
Kỳ Kỳ ngước khuôn mặt đáng yêu, đôi mắt long lanh đòi anh bế. Mộ Hàn khẽ cười, cúi người bế cậu lên.
"Được rồi,con dậy rồi sao?"
Kỳ Kỳ dụi mặt vào ngực anh, còn ôm lấy cổ anh. Mộ Hàn khẽ khàng xoa đầu cậu, đầu dây bên kia đối tác làm ăn thân thiết của anh nghe thấy tiếng gọi baba, ngạc nhiên hỏi.
"Hàn, anh có con rồi sao? Tôi không biết đấy."
"Haha Andy, đúng vậy..."
Andy cười nói "Tôi rất mong chờ được nhìn thấy phu nhân của cậu đấy."
"Chắc chắn rồi, nếu như cậu về đây."
Mộ Hàn nói thêm vài câu nữa, sau đó cúp máy, tiếp tục gọi cho trợ lý Lưu nói rằng sẽ hủy hết lịch trình hôm nay, ở nhà chơi với Kỳ Kỳ. Trợ lý Lưu còn đang ngái ngủ thì bỗng tỉnh táo ngay lập tức, chẳng lẽ có nhân vật tai to mặt lớn nào khiến Đại boss hủy hết lịch trình công việc?
Kỳ Kỳ vẫn ôm cổ anh từ nãy đến giờ.
"Kỳ Kỳ, con sao vậy? Có phải con đói hay không? Để baba đưa con xuống ăn sáng nhé."
Nhưng Kỳ Kỳ lại càng ôm cổ anh chặt hơn, giọng nói có vẻ buồn rầu.
"Baba, có phải là baba ghét mami và con hay không?"
"Không bao giờ có chuyện đó, sao con lại nói như thế?"
Hôm qua Kỳ Kỳ đã nghe thấy anh và lão thái thái nói chuyện về bản xét nghiệm, thì ra cậu không phải là con ruột của anh, vậy sau khi biết sự thật anh có ghét bỏ cậu hay không?
Kỳ Kỳ không dám hỏi, Mộ Hàn là người mà cậu rất yêu quý, cậu rất muốn anh sẽ trở thành baba thật sự của mình, bảo vệ mẹ.
"Kỳ Kỳ, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì baba vẫn sẽ yêu con và mami."
Anh nói, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc mềm mượt của cậu, vòng tay anh vững chãi. Mộ Hàn không biết tại sao đột nhiên cậu trở nên kì lạ như vậy, Kỳ Kỳ rất thông minh, có thể cậu đã cảm thấy điều gì đó.
Mộ Hàn đưa Kỳ Kỳ đi đánh răng rửa mặt rồi mới xuống lầu ăn sáng, Lão thái thái cũng đang ngồi ở dưới, vừa nhìn thấy cậu trên mặt bà đã vô cùng vui vẻ.
"Kỳ Kỳ, lại đây với bà nào."
Lão thái thái ôm cậu vào lòng, mới sáng sớm nhưng bà đã sai nhà bếp chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon rồi.
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, đúng lúc này lại có một vị khách không mời mà đến. Thẩm Uyển Nhi tay xách một hộp bánh ngọt đi vào cùng nụ cười trên môi, vừa nhìn thấy Kỳ Kỳ, nụ cười trên môi cô ta tắt ngấm.
"Lão thái thái, thiếu gia, có Thẩm tiểu thư tới chơi ạ."
Quản gia khẽ nói, Mộ Hàn nhìn cô ta, nhíu mày, Lão thái thái nở nụ cười thân thiện.
"Ngồi xuống đi."
Thẩm Uyên Nhi định ngồi xuống bên cạnh Mộ Hàn thì Kỳ Kỳ đã đứng dậy khỏi ghế, lén chạy tới đằng sau chiếc ghế của cô ta, Thẩm Uyên Nhi vừa đặt mông xuống đã hụt, ngã bịch xuống đất.
"A!"
Mông cô ta thuận lợi hôn đất, gương mặt lộ rõ sự tức giận, Kỳ Kỳ chui vào lòng Mộ Hàn nhìn cô ta tủm tỉm cười, thấy anh bảo vệ cho cậu, Thẩm Uyên Nhi tức lắm mà không làm gì được.
"Thẩm tiểu thư, Kỳ Kỳ tinh nghịch, cô đừng chấp nó."
Lão thái thái lên tiếng bênh vực Kỳ Kỳ, Thẩm Uyên Nhi bị đau mà vẫn phải nở nụ cười.
"Không sao đâu ạ."
Cô ta tự kéo ghế ngồi xuống, đưa tay ra cố gắng ghìm cảm giác ghét bỏ Kỳ Kỳ mà xoa đầu cậu, Kỳ Kỳ một lần nữa hất tay cô ta.
Thẩm Uyên Nhi lần thứ hai bị hớ, bàn tay dưới gầm bàn nắm chặt lại, Mộ Hàn lại không thèm nói gì, coi như không nhìn thấy, thái độ dung túng này của anh lần đầu tiên cô ta mới biết.
"Kỳ Kỳ, cháu có thích ăn bánh ngọt không?"
Cô ta mở hộp bánh ra để trước mặt Kỳ Kỳ, cậu tò mò nhìn vào, hình thức cũng đẹp đấy, Thẩm Uyên Nhi lập tức nói.
"Cháu ăn thử đi."
Kỳ Kỳ lấy một cái bánh ra ăn, nhưng ăn được một miếng cậu liền nhăn mặt, bĩu môi chê.
"Bánh này khô quá, không ngon bằng của mami làm."
Vẻ mặt của Thẩm Uyên Nhi tối sầm lại, mami sao? Mộ Hàn có con rồi ư? Không thể nào như thế được!
Kỳ Kỳ giống như biết được cô ta đang nghĩ gì, níu lấy Mộ Hàn làm nũng.
"Baba ơi, con muốn đi chơi..."
"Kỳ Kỳ ngoan, ăn xong baba sẽ dẫn con đi chơi."
"Nhưng mà con không muốn ăn nữa, có người lạ ở đây không phải mami con cảm thấy không nuốt nổi..."
Thẩm Uyên Nhi nghe thấy, tròng mắt đỏ gằn, Lão thái thái và Mộ Hàn cùng dỗ dành cậu, chả ai thèm để ý tới cô ta cả.
Kỳ Kỳ giống như là bảo bối được cưng chiều tận trời, Thẩm Uyên Nhi không nhịn được hỏi anh.
"Mộ Hàn, anh có con rồi sao?"
Mộ Hàn lạnh mặt, đáp "Liên quan gì đến cô?"
"Không...chỉ là trước đây em chưa từng thấy cô gái nào ở bên cạnh anh cả..."
"Cô điều tra tôi sao? Chuyện của tôi có cần giải thích với cô không?"
Anh lạnh lùng cắt ngang lời cô ta, sự chất hiện của cô ta ở Mộ gia vào buổi sáng như thế này đã làm anh cảm thấy khó chịu rồi, nói như thế rồi mà cô ta còn không biết xấu hổ, làm vẻ mặt tủi thân, rơm rớm nước mắt.
"Hàn, anh đừng lạnh lùng thế...Em chỉ muốn quan tâm tới anh thôi mà..."
Lại lôi bộ dạng yếu đuối đó ra khóc lóc, muốn câu dẫn baba ư? Đừng hòng!
"Dì à, dì khóc làm lem hết cả mascara rồi kìa."
Thẩm Uyên Nhi vội vàng lấy gương ra soi, đâu có thấy bị lem chỗ nào? Bấy giờ cô ta mới biết là mình bị chơi đểu, lại còn Kỳ Kỳ vừa gọi cô ta là gì? Dì...Dì sao?!
"Dì đừng cố khóc nữa, trông xấu lắm."
Kỳ Kỳ nói tiếp, Thẩm Uyên Nhi cắn chặt môi, Mộ Hàn còn xoa đầu cậu xem như rất tán thưởng, anh cũng hết kiên nhẫn để ngồi chung cùng một chỗ với cô ta rồi.
"Kỳ Kỳ, chúng ta đi chơi."
Thẩm Uyên Nhi chưa bỏ cuộc, đứng dậy theo anh.
"Dì à, sao dì cứ đi theo ba tôi vậy?"
Mộ Hàn "Tôi không thích bị người khác làm phiền."
Thẩm Uyên Nhi mặt dày đến mấy khi bị nói thẳng như thế cũng phải dừng lại.
Lão thái thái bình thản nhấp một ngụm trà, coi như không biết gì.
"Hàn, anh đưa em về có được không?"
Cô ta đột nhiên nũng nịu, Kỳ Kỳ tiếp tục hắt nước lạnh vào mặt cô ta.
"Bà thím có chân đến thì có chân đi, sao mà lại bắt baba tôi đưa về?"
Mộ Hàn ở một bên xoa đầu cậu khen "Giỏi lắm."
Thẩm Uyên Nhi tức đến nổ phổi, nhưng Mộ Hàn và Kỳ Kỳ đã lên xe đi mất, bỏ mặc cô ta một mình ở đó. Cô ta đến cũng không ai chào đón, mà rời đi cũng thế. Hơn nữa còn ôm một bụng tức, đã thế vừa lên xe còn nhận được điện thoại của Thẩm Nguyệt.
"Em gái à, chị mới rời đi không lâu, em đã định sau lưng chị nẫng tay trên rồi sao?"
"Thẩm...Nguyệt?! Chị về từ khi nào vậy?"
Thẩm Nguyệt cười khẩy "Sao? Chị không về thì em vui lắm đúng không?"
Thẩm Uyên Nhi sau khi trải qua kinh ngạc thì cô ta cũng chẳng cảm thấy e ngại, cô ta nói.
"Thẩm Nguyệt, chị ngoài cái danh là thanh mai trừ mã từ nhỏ của Mộ Hàn ra thì anh ấy có thích chị hay sao? Đừng hòng lấy lí do mà chị trở về để uy hiếp tôi!"
Cô ta nói xong, ngắt phụt máy. Thẩm Nguyệt nhếch môi cười hiểm độc, móng tay gõ gõ lên bàn, một đứa như mày mà cũng dám qua mặt tao sao? Thẩm Uyên Nhi?
Thẩm Nguyệt châm một điếu thuốc, hút, sau đó gọi cho một người.
"Hàn Đàm Diệp...anh đang ở đâu vậy?"