Sáng hôm sau, cô ngồi phòng ăn chờ đợi món súp cá thơm ngon . Dương Lục Phong thấy cô không sợ cá nữa có lẽ hết ốm nghén rồi ?
Quản gia Lệ đem hai phần cho cô đưa muỗng đầu tiên vào miệng tâm hồn sảng khoái miếng thịt cá như tan trong miệng vô cùng ngon . Hắn nhìn cô ăn ngon miệng bụng cũng cảm thấy chút đói , liền đưa một ít vào trong miệng thưởng thức thì...
"Qe"
Hắn đột nhiên muốn nôn chạy vào nhà vệ sinh khó ói trông khó chịu cực kỳ . Lát sau trở ra bảo quản gia đi dẹp tô súp cá ngửi mùi thôi hắn cũng muốn ói rồi .
" Thiếu gia không phải ốm nghén thay cho thiếu phu nhân chứ ?" - Quản gia Lệ hỏi
"Thật sao ?" - hắn không hiểu hỏi lại
"Vâng thiếu gia , thông thường nếu như vợ không ốm nghén thì người chồng sẽ ốm nghén thay"
Dương Lục Phong quay sang nhìn vẻ mặt vui cười của cô ngồi kế bên không nói gì trong lòng có chút vui" dù sao mang bầu cũng rất khó khăn , hắn ốm nghén thay cô là sự may mắn có thể san sẻ bớt phần nào. Chỉ lo lúc sinh sẽ rất đau". Hắn yêu chiều xoa đầu cô nói
" Em ăn thêm không ?"
Trần Nguyệt Nhi có chút bất ngờ không phải tại cô hắn mới ốm nghén sao ? Đáng lẽ phải giận cô một chút chứ ?
"Anh không giận em ?"
"Sao phải giận , cầu còn không được"
Cô cảm động nhìn hắn , thật may cô đã chọn đubsg người để dựa vào cả đời .
"Em muốn ăn thêm một phần nữa"
Đã được chín tháng năm ngày nhưng cô vẫn chưa có dấu hiệu muốn sinh. Hắn lo lắng nên chuẩn bị tất cả mọi thứ sẵn sàng còn Dương Nhất Tuấn tạm thời qua ở với ông bà nội một thời gian.
Trần Nguyệt Nhi ngồi tựa lưng trên sofa nhìn hắn đi qua đi lại chuẩn bị mọi thứ cho cô , cười thầm bảo
" Này anh làm từ từ thôi đừng vội . Em chưa sinh mà "
Hắn vẫn ngồi xem danh sách liệt kê tỉ mỉ không thiếu thứ gì , trả lời cô
" Không thể biết trước bao giờ em sinh , coi chừng là bây giờ hoặc hôm sau"
"Haha ... Anh lo lắng quả"
Hắn nhìn vẻ mặt lạc quan của cô trong lòng khá vui dù sao không bị áp lực hay lo lắng quá cũng tốt cho mẹ và con.
" Aaaa.... đau đau ... Lục Phong"
Hắn nghe vậy vội chạy đến chỗ cô đặt tay lên bụng xoa nhẹ lo lắng hỏi
"Sao vậy ? Em muốn sinh ?"
" Chắc vậy .... Ah... Đau quá"
"Anh đưa em đến bệnh viện"
Dương Lục Phong liền bế cô ra xe lập tức đến bệnh viện không may trên đường bị vỡ nước ối . Giờ hắn như lửa đốt không thể bình tĩnh được gọi đến bệnh viện chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Đến nơi ngay lập tức bác sĩ đã nhanh chóng đỡ cô lên giường đẩy vào phòng sinh.
"Aaaa.... đau quá .... Aaaaa"
Hắn ở bên ngoài nghe tiếng la của cô không chịu được mặc bảo hộ và sát khuẩn mặc kệ bác sĩ ngăn cản hắn xông vào trong. Thấy cô nằm trên chiếc giường lạnh hai chân dang ra đau đớn rặn , máu không ngừng chảy . Trái tim hắn đau nhói không ngờ được khi sinh lại đau đến mức này , lại gần gương mặt cô thấm mồ hôi , mặt trắng bệt hai hàm răng cắn chặt vào nhau , tay nắm chặt thành giường ra sức rặn
Dương Lục Phong quỳ xuống bên cạnh lau nước mắt trên khóe mắt cô an ủi
" Nguyệt Nhi , em cố lên sắp xong rồi"
" Aaa.... đau quá..."
Mãi vẫn chưa thấy em bé ra hẳn tức giận nhìn bác sĩ hỏi
"Tại sai còn chưa ra ?"
" Có vẻ dùng sức chưa đủ chỉ mới thấy đầu của em bé"
Hắn nhìn chiếc bụng đang đau đớn của cô lạnh giọng bá đạo nói :
"Ta cho con mười phút chui ra nếu không thì tự hiểu"
Trần Nguyệt Nhi đột nhiên mắc cười phụt ra nhìn hắn sao cô lại có người chồng bá đạo vậy chứ ? Trong phòng sinh còn hăm dọa trẻ con.
"Aaaaaa...."
Đột nhiên cơn đau truyền đến dữ dội , cô rặn sức la tiếng dài , em bé đã chui ra khỏi bụng
mẹ một cách nhanh chóng. Lời đe dọa của hắn có tác dụng quả chứ
"Oaaa... oa...oaa"
"Chúc mừng, là một bé gái rất đáng yêu"
Trần Nguyệt Nhi ôm lấy đứa bé vào lòng cho bú , những giọt sức đầu tiên ngon lành được đưa vào bụng đứa bé. Cô hạnh phúc ngắm nhìn gương mặt đáng yêu này có chiếc môi giống cô , chân mày nhưng chiếc mũi thẳng và đôi mắt lạnh ấy lại vô cùng giống hẳn quá đi .
Dương Lục Phong nhìn chăm chú đưa bé đang ngon lành uống sữa mẹ, cô lại mới sinh xong gương mặt khá mệt phải nghỉ ngơi . Hắn quay sang bảo với bác sĩ
" Đưa đứa bé đi chăm sóc"
"Vâng"
Bác sĩ nhanh chóng bồng đứa bé , hắn đi đến đeo một chiếc vòng tay nhỏ màu trắng được đính vài hạt kim cương nhỏ điêu khắc tỉ mỉ vào tay phải sau đó gật đầu bảo bác sĩ lui.
Hắn đi đến nắm lấy tay cô hôn lên trán ân cần nói
"Vất vả cho em rồi , Nguyệt Nhi"
" Không có vất vả, em vui lắm"
Hắn càng yêu cô hơn , gương mặt khá mệt nhưng vẫn cười để khiến hắn an tâm thì chỉ có cô làm được