Từ lầu ba leo xuống sảnh, cũng may túi rác này chỉ dựng hoa với ruy băng, toàn là hàng nhẹ, chứ nếu không thì hai người bọn cô đã tắt hơi từ lâu rồi, Mạch Doãn lúc đầu còn e ngại Tich Hân Nghiêng, sau đó thấy cô hòa đồng khác với ngày thường thì bắt đầu mở lòng.
Nghe cô bé ấy nói Tịch Hân Nghiêng mới biết, thực ra Mạch Doãn là học sinh ngoan, nhưng do trước khi thi cô bé bị ốm một trận phải bỏ thi nên bị thụt lùi thành tích, từ lớp A3 chuyển xuống lớp A17, cô vừa mới chuyển đến đây mấy tháng, còn chưa thi giữa kỳ nên không thể xếp lại thành tích để được chuyển lên, còn phải đợi thêm hai tháng nữa.
Bạn bè trong lớp đều rất khó chơi chung, vì thế khoảng thời gian này Mạch Doãn đều một mình, cô nhìn mạch Doãn đang nói líu ríu thì cũng nói:” thật may quá, mình cũng bị chuyển xuống giống cậu nè, giữa kỳ này mình sẽ quyết tâm kéo lại điểm thi”.
Nói xong trong lòng Tịch Hân Nghiêng liền thầm niệm 1000 câu xám hối vì đã nói dối.
Mạch Doãn chỉ là học sinh mới chuyển xuống, không hiểu rõ về nữ phụ như thế nào, cứ thế bị gạt, cô bé nhìn cô, cười rất tươi:” thật không?, vậy hai đứa mình cùng cố gắng nha”.
“ ừm”.
Đương nhiên rồi ~.
Cả hai rẽ qua một khúc cầu thang, Mạch Doãn dột nhiên tò mò:” ế, tại sao lúc trước tớ lại không biết cậu cũng bị chuyển xuống, cậu lúc trước học ở lớp nào?”.
Tịch Hân Nghiêng bị hỏi đến ú ớ, sau khi lọc thông tin một hồi, cô liền giả vờ ỉu xìu nói:” tớ học dưới lớp cậu một hai lớp thôi, với lại chuyện này cũng không có gì đáng để khoe mẽ, nói ra làm gì”.
Mạch Doãn gật đầu:” nói cũng đúng ha”.
“ à, tớ có một người bạn ở lớp A3, trưa nay tớ giới thiệu với cậu nhé”.
Tịch Hân Nghiêng đương nhiên là quá tán thành rồi:” được, đồng ý”.
Hai người đang vui vẻ trò chuyện thì đột nhiên chạm mặt với Nam chính, Triệu Dược Khanh vừa thấy cô thì sắc mặt khẽ biến, đáy mắt toàn là châm chọc, Tịch Hân Nghiêng đương nhiên nhìn thấy, lý do cô biết người trước mặt này là nam chính, bởi vì trong quyển album kia, ngoài ảnh của cô và Tịch Húc Sâm và một hai tấm ảnh của người khác thì hơn một nửa đều là của cái tên này, cô nhìn chán muốn chết, có lẽ do quá u mê nam phản diện, cô nhìn ai cũng không hợp mắt, không có quyến rũ cũng không có đàn ông như Tịch Húc sâm, trong mắt Tịch Hân Nghiêng, Triệu Dược Khanh như một thằng nhóc choai choai đáng tuổi thằng em trai kiếp trước của cô mà thôi.
cô không dám như nữ phụ thấy sang bắt quàng làm họ mà chuẩn bị im lặng xem như không thấy mà lướt qua.
Bây giờ cô càng đánh giá cao nữ phụ, nhìn sơ qua cũng biết nam chính ghét nguyên chủ đến cỡ nào, vậy mà nguyên chủ vẫn yêu cho được, tại hạ bái phục....
Nhiều lúc gặp nhau quá không tốt, cứ như thế, gặp 1 lần rồi cả đời đừng nên gặp nữa, gặp nhiều thì cuộc sống muôn màu của cô sẽ bay màu hết cho mà xem.
Tuy nhiên, người tính cũng không bằng trời tính, chỉ vừa thờ ơ bước qua, Tịch Hân Nghiêng lại nghe phía sau vang lên giọng nói mỉa mai của nam chính:” Tịch Hân Nghiêng, cô đang muốn giở trò gì nữa đây?”.
Tịch Hân Nghiêng đỡ trán, lại không thoát khỏi câu nói truyền kỳ trong sách, cô nhìn thẳng anh ta, anh ta lại bắt đầu biện bạch:” kinh tởm, đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi”.
Mạch Doãn không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, bị mắng như thế thì bị dọa sợ, nép sáp vào kéo tay áo của cô.
Bây giờ còn hơi sớm, học sinh đi qua đây cũng không có nhiều, lúc này không có ai, Tịch Hân Nghiêng vô cớ bị chửi như thế thì ngỡ ngàng, nam chính trong truyện này bị thần kinh à?, sao trong truyện với gặp thực tế khác nhau đến như vậy cơ chứ.
Kêu cô đừng dùng ánh mắt này nhìn thằng nhóc này?, vậy cô cùng ánh mắt gì đây, tóe lửa hay thâm thù đại hận?, cô không nói thì đừng xem cô như phế vật chứ, Tịch Hân Nghiêng nhẹ nhàng thả túi rác xuống sàn, sau đó nhíu mày hỏi lại nam chính:” đang yên đang lành tôi chọc gì đến cậu à, cậu muốn tôi không dùng ánh mắt này nhìn cậu, vậy tôi cùng lỗ mũi để nhìn cậu được hay không?”.
Tịch Hân Nghiêng là một người hay dễ cáu và đương nhiên cũng là một người không dễ chọc, Triệu Dược Khanh bị phản lại đến sững sờ một chút.
Cô nhìn nhìn, thầm đoán có lẽ lúc trước nguyên chủ toàn dùng dáng vẻ nũng nĩu mềm mại đến buồn nôn đối với anh ta, bâ giờ bị ăn mắng thì thích ứng không kịp.
Quả thật là đúng như vậy, sau khi Triệu Dược Khanh hết thời gian tự kỷ xong thì lại dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô:” Tịch Hân Nghiêng, cô đừng dùng chiêu lạc mềm buộc chặt này với tôi, dù thế nào tôi cũng kinh tởm cô”,
Lúc này cô rất muốn méo mặt một trận, nam chính mà đại thần xây dựng ra đâu mất rồi, lạnh lùng, điềm tĩnh ?, cô chỉ thấy anh ta giống như một người không có não vậy, con mắt nào của anh ta thấy cô còn chết mê chết mệt gì với anh ta thế.
Hay là vẫn còn bị nguyên chủ ám ảnh nên anh ta mới như thế, ý kiến này rất hợp logic, cô tự nguyện bỏ qua nam chính không có suy nghĩ mà chọn nó, lúc trước cô cũng rất thích nam chính này.