Tổng Tài Lạc Mất Vợ Yêu

Chương 74: Chột dạ




Hơn 1 tháng trôi qua, tình hình của Phong Duật Thần vẫn như vậy. Lương Thành và Tống Ôn bận rộn nhiều nên không tới bệnh viện, bố mẹ Phong Duật Thần thi thoảng cũng tới thăm, nhưng không nán lại nhiều.

Thời gian này Phương Hân vẫn luôn ở bên Phong Duật Thần, không rời khỏi anh nửa bước. Điều này đã khiến cho bố mẹ anh có cái nhìn khác về cô. Hai người cũng dần mềm lòng, không còn chỉ trích cô nhiều như trước nữa.

Cô gái Phương Hân này đối với con trai bảo bối Phong Duật Thần của họ, là thật lòng sao?

...

Sau ngày hôm đó rời khỏi bệnh viện, Vương San không còn xuất hiện trước mặt Phương Hân hay Phong Duật Thần nữa.

Chần chừ khoảng một thời gian dài, Vương San đã quyết định bí mật tới một nơi. Mặc dù chuyện này chỉ là do cô ta suy đoán, nhưng cô ta vẫn không thể nhịn được nghi ngờ mà rất muốn chất vấn một người.

Hà La, chính là người đã dụ dỗ Vương San để làm những chuyện gây bất lợi tới Phương Hân. Giờ nghĩ lại, Vương San mới cảm thấy mình thật là ngu ngốc. Vốn dĩ chẳng quen biết gì với Hà La, vì sao cô ta lại đột nhiên xuất hiện và nói những lời đó chứ? Người đột nhiên đối tốt với mình, nhất định là đang có âm mưu gì đó. Trên đời này chẳng có gì là miễn phí cả, cũng chẳng có ai tự nhiên tới và giúp đỡ mình mà không cần lợi ích gì.

Hẳn là Là La cũng rất căm hận Phương Hân, cho nên mới tìm tới cách "mượn đao giết người" này. Lúc đó Vương San không hề nghĩ nhiều tới vậy, bây giờ nghĩ lại, cô ta mới nhận ra điều bất thường này.

Tai nạn đó lẽ ra là nhắm vào Phương Hân, nhưng cô đã bị Phong Duật Thần đẩy ra, gánh lấy tất cả. Người có thể căm hận Phương Hân như vậy, chắc cũng chỉ có một mình Hà La mà thôi.

Tiếng chuông cửa vang lên vào nửa đêm nửa hôm, Hà La đang gấp gáp thu dọn hành lí, bỗng chốc khựng lại. Cô ta chột dạ nhìn về phía cửa, chần chừ mãi không biết có nên đi đến mở cửa hay không.

Tiếng chuông lại vang thêm lần nữa, như đang thúc giục. Hà La đành bất đắc dĩ ra mở cửa. Chạm vào mắt chính là Vương San, cô ta hốt hoảng, vội vã muốn đóng cửa lại. Nhưng Vương San đã nhanh hơn một giây, lập tức dùng sức đẩy mạnh cánh cửa ra.

- Cô bị điên à, giờ này cô tới đây làm gì?

Hà La mất bình tĩnh, nhưng vẫn cố gắng làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Hơn một tháng nay, có rất nhiều chuyện xảy ra với cô ta, lại còn đột ngột dồn dập ập tới. Cô ta không thể tiếp tục trốn ở đây được nữa, phải nhanh chóng rời khỏi đất nước này thôi. Nhưng đang lúc thu dọn hành lí, Vương San lại không mời mà tới.

Đáng ghét.

Nếu không phải do Vương San vô dụng, Hà La cần gì phải đích thân ra tay chứ, để rồi bây giờ bị dính vào rắc rối chứ?

- Hà La, nói cho tôi biết, cô có liên quan tới vụ tai nạn của Duật Thần đúng không?

Vương San đột ngột chất vấn Hà La, tuy là một câu hỏi, nhưng ngữ điệu lại giống như câu khẳng định hơn.

Hà La chột dạ, đảo mắt nhìn quanh, không dám nhìn đối diện Vương San:

- Cô nói gì tôi không hiểu, tôi sao phải làm vậy với Phong Duật Thần chứ, trong khi tôi và anh ta chẳng thân quen gì.

Vương San đương nhiên không dễ bị mắc nữa. Đã từng bị dắt mũi một lần, bây giờ cô ta sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Hà La được?

- Đúng, cô không phải nhắm vào Duật Thần mà là nhắm vào Phương Hân. Nhưng mọi chuyện xảy ra lại không giống như ý muốn của cô. Tôi nói có đúng hay không?

Hà La cảnh giác nhìn Vương San, bây giờ không biết cô ta là địch hay bạn, Hà La không thể mạo hiểm được. Cô ta lập tức đẩy Vương San ra ngoài, tỏ vẻ không quan tâm:

- Tôi không hiểu cô nói gì hết, mau đi đi, tôi đang rất bận.

Vương San bất ngờ bị đẩy ra, cả người cô ta bị ngã xuống sàn. Cho tới khi cô ta đứng lên, Hà La đã đóng chặt cửa lại rồi. Quả nhiên là có vấn đề, bây giờ cô ta đã chắc chắn rằng suy đoán của mình là đúng.

Hà La, không cần biết cô ta vì sao lại hận Phương Hân, nhưng dám động tới Phong Duật Thần thì Vương San này sẽ không tha thứ cho cô ta đâu. Cứ chờ xem!

Vương San sau khi có được đáp án rồi thì cũng không nán lại ở đây nữa. Còn ở bên trong kia, Hà La vẫn chăm chú theo dõi Vương San qua camera. Sau khi thấy Vương San đi hẳn, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Phải nhanh chóng dọn đồ đạc thôi.

Vài ngày trước, cô ta hay tin đồng bọn của mình đã bị người của Phong Duật Thần bắt rồi. Đúng là chuyện tai nạn đó là do Hà La gây ra, nhưng cô ta chỉ muốn nhắm vào Phương Hân mà thôi. Ai mà biết trước được Phong Duật Thần lại đẩy Phương Hân ra, thay cô bị tai nạn chứ?

Hà La đã chuẩn bị một số tiền lớn để thuê người ra tay, tài xế đó cũng là người của tổ chức "Giết người thuê", sau khi nhiệm vụ thất bại, hắn ta đã tự tử để xoá đi mọi dấu vết. Cảnh sát điều tra cũng không tìm ra được điều gì khả nghi, cho nên đã phán rằng đó chỉ là một tai nạn giao thông ngoài ý muốn.

Hà La tưởng như vậy là đã yên ổn rồi, nhưng nào ngờ thuộc hạ của Phong Duật Thần vẫn luôn âm thầm điều tra. Thế lực của nhà họ Phong thế nào, Hà La không phải là không rõ. Hơn nữa tổ chức kia chỉ nhận tiền, ai trả nhiều tiền hơn thì bọn họ sẽ làm việc cho người đó.

Tống Ôn chính là người đứng ra điều tra chuyện này. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Tống Ôn đã thần tốc điều tra ra mọi chuyện, còn bắt được đồng bọn trước đó của Hà La, là những người Hà La đã bỏ tiền ra thuê nhưng không thành.

Bây giờ Hà La không thể chậm trễ được, cô ta phải bỏ đi trước khi Tống Ôn chưa tìm được tới. Ai cũng nói hai người trợ lí của Phong Duật Thần rất giỏi, quả nhiên không khác lời đồn chút nào. Phong Duật Thần tuy vẫn hôn mê, nhưng chỉ cần trợ lí của anh vẫn còn, không việc gì mà bọn họ không tra ra được.

Hà La thực sự sợ rồi. Để đối phó với Phương Hân, sao lại dính vào nhiều rắc rối tới vậy chứ? Nếu không phải do Vương San vô dụng không làm được việc, cô ta cũng chẳng cần tự mình ra tay làm gì. Đợi sau này ổn định, cô ta nhất định phải tìm Vương San để tính sổ.

...

Hà La ngồi trên taxi, liên tục giục tài xế nhanh nhanh tới sân bay. Cô ta đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, sẽ rời đi ngay trong đêm. Thế giới rộng lớn như vậy, cô ta không tin là Phong Duật Thần có thể tìm ra mình.

- Bác tài, nhanh lên một chút được không ạ? Tôi sắp muộn giờ bay rồi.

Tài xế vẫn ung dung lái xe, không đáp gì cả. Hà La bực bội không thèm giục nữa. Nhưng một lát sau, bỗng nhiên cô ta cảm giác như có gì đó sai sai.

Đây không phải là đường tới sân bay.

- Bác tài, tôi muốn xuống xe.

Hà La cảnh giác, liền ầm ĩ muốn xuống xe. Nhưng đã lên xe rồi, muốn chạy sao có thể dễ dàng được chứ?

Tài xế coi như chưa nghe thấy gì, xe vẫn tiếp tục băng băng trên đường. Nhưng giọng nói lạnh lẽo của anh ta vang lên khiến cho Hà La rùng mình:

- Lúc làm chuyện xấu thì cũng phải nghĩ tới hậu quả chứ? Có trách thì hãy trách cô đụng vào người mình không nên đụng vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.