Ở bên trong phòng làm việc, Phong Duật Thần vẫn rất kiên nhẫn nhìn Vương San khóc lóc đáng thương. Trước đây anh từng yêu cô ta nhiều như vậy, quả thực bây giờ thấy cô ta khóc, anh cũng có chút không đành lòng.
Phong Duật Thần thừa nhận bản thân vẫn còn có tình cảm với Vương San, trước đây yêu sâu đậm bao nhiêu, sao có thể nói quên là quên chứ?
- Thần, anh thực sự không cần em nữa sao? Trước đây em thật sự có nỗi khổ riêng nên mới phải rời xa anh. Em biết anh sẽ không tin những lời em nói, nhưng em thực sự rất đau khổ.
Vương San vừa nói vừa lau nước mắt, tỏ vẻ đáng thương vô cùng. Hôm đó Phong Duật Thần không đuổi cô ta đi, cho nên cô ta càng tin rằng anh vẫn còn tình cảm với mình.
Bây giờ anh vẫn im lặng không nói gì, cô ta cũng có chút bất an, nhưng lại nhanh chóng xua đi. Dù thế nào đi chăng nữa cũng phải tìm mọi cách để giữ chân anh lại, khó khăn lắm mới có thể tiến được tới bước đường này cơ mà.
Phong Duật Thần đứng dậy, thu hồi lại vẻ mặt thương tiếc khi nãy, lạnh lùng đáp:
- Đã 6 năm trôi qua rồi, cô còn tới đây tìm tôi làm gì?
Nếu như Vương San thực sự có nỗi khổ riêng, vì sao cho tới tận bây giờ mới quay về đây tìm anh chứ? Anh bây giờ đã có Tiểu Duật Khang rồi, không còn muốn phân tâm tới những chuyện không hay kia nữa.
Anh càng không muốn tin tưởng vào tình yêu để rồi trở thành một kẻ ngốc, cứ cho là anh còn có tình cảm với Vương San đi. Nhưng kể từ giây phút này anh sẽ quên đi tất cả mọi thứ về cô ta, một chút cũng không xót lại.
Vương San lập tức ôm lấy Phong Duật Thần từ phía sau, nức nở khóc:
- Bởi vì em còn yêu anh rất nhiều. Thần, em không thể sống thiếu anh được, thà hơn em chết đi còn hơn là phải chịu đựng đau khổ dày vò như vậy. Em thật sự mệt mỏi lắm...
Phong Duật Thần cố kìm nén sự kích động trong lòng, đẩy Vương San ra:
- Cô đi đi, tôi không còn muốn nhìn thấy cô nữa.
- Thần, em biết anh còn yêu em mà. Xin anh đừng bỏ rơi em...
Phong Duật Thần mặc kệ những lời nói của Vương San, thẳng thừng gọi bảo vệ tới để đuổi người đi. Tất cả đã kết thúc rồi, xin hãy giữ cho nhau những kí ức đẹp đẽ cuối cùng.
Vương San làm vậy chỉ càng khiến cho Phong Duật Thần chán ghét cô ta mà thôi.
...
Tới nửa đêm, Phương Hân mới yếu ớt tỉnh lại, toàn thân cô như bị rút cạn sức lực, cô phải khó khăn ngước đầu nhìn xung quanh. Ngay lập tức cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngủ say bên giường bệnh của cô, cô cẩn thận nhìn thật kĩ. Vốn dĩ cô còn đang mong người đó là Phong Duật Thần, nhưng nhìn kĩ rồi mới biết đó không phải anh. Thất vọng trong cô lại tràn trề.
Tần Khiêm cũng từ từ tỉnh dậy, thấy Phương Hân đã mở mắt, anh mừng rỡ vô cùng:
- Cuối cùng em đã tỉnh rồi, có thấy không khoẻ chỗ nào không?
Tần Khiêm vừa nói rồi đặt tay lên trán Phương Hân, thấy đã hạ sốt rồi anh mới thở phào nhẹ nhõm. Khi nãy không hiểu sao anh lại ngủ thiếp đi được, thật có lỗi quá.
Phương Hân gắng gượng ngồi thẳng dậy, cô rất muốn hỏi xem Tần Khiêm có nhìn thấy Phong Duật Thần không, nhưng cuối cùng đành nén lại vào trong lòng. Có lẽ câu trả lời cũng chỉ như vậy thôi, anh ở bên kia bận rộn như vậy, sao có thể tới thăm cô được chứ?
Tuy biết rõ là vậy nhưng Phương Hân vẫn rất buồn, lúc này chỉ cần được nghe giọng nói của anh thôi là cô cũng mãn nguyện lắm rồi. Như vậy đối với anh khó khăn lắm sao, thỉnh cầu của cô quá đáng như vậy sao?
- Tần Khiêm, anh cũng nên về đi, em vẫn ổn!
Phương Hân lúc này chỉ muốn yên tĩnh một mình mà thôi, sự xuất hiện của Tần Khiêm lúc này khiến cho tâm trạng đang không tốt của cô trở nên rối rắm hơn. Anh chỉ là một người bạn của cô thôi, vì cớ gì mà phải quan tâm cô như vậy?
Cô lại cảm thấy chạnh lòng vô cùng, đến cả bạn trai của cô còn không ở bên cô vào thời khắc này, cô thật sự không muốn tiếp nhận thêm bất kì sự quan tâm của ai nữa. Cô sẽ chờ, chờ cho tới khi có được câu trả lời thích đáng nhất của Phong Duật Thần.
Nhưng Tần Khiêm sẽ không dễ dàng gì bỏ rơi Phương Hân vào lúc cô đang ốm như vậy, anh liền đỡ cô nằm xuống giường bệnh, đắp chăn lại cho cô:
- Em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, đừng lo nghĩ gì cả.
- Tần Khiêm, anh ở lại đây làm gì? Chúng ta đâu có thân thiết đến thế đâu, em không muốn làm phiền tới anh một chút nào. Nhất là vào bây giờ, anh cũng thấy rồi đó, em không ổn chút nào.
Phương Hân vẫn nhất quyết muốn đuổi Tần Khiêm đi, dù cho cô có thực sự bị Phong Duật Thần bỏ mặc đi chăng nữa, cô cũng không cần người khác thương hại. Với lại cô đã nói rồi, cô sẽ chờ Phong Duật Thần.
Tần Khiêm khe khẽ thở dài, vuốt mái tóc cô:
- Chính vì em không ổn nên anh mới không yên tâm để em ở lại như vậy. Em đừng khó xử, anh chỉ nhìn em ngủ thôi, tới lúc đó anh mới yên tâm rời đi.
Tần Khiêm dịu dàng dỗ dành Phương Hân, sau cùng anh lại đột ngột nói một câu khiến cho cô khó hiểu vô cùng:
- Phương Hân, dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn luôn đứng ở phía sau anh.
Phương Hân muốn hỏi câu nói của Tần Khiêm có ý gì, nhưng cuối cùng lại thôi. Có một số chuyện vẫn là không nên biết thì hơn. Ví dụ như chuyện...Tần Khiêm có tình cảm với cô.
Thực ra cô cũng không phải ngốc nghếch tới nỗi không nhận ra gì, nhất là vào giờ phút này, câu nói của anh càng khiến cho cô chắc chắn hơn. Nhưng cô không muốn phụ tấm lòng tốt của anh, cho nên giả vờ không biết gì là cách tốt nhất đối với cô.
Cô bây giờ chỉ quan tâm đến mình Phong Duật Thần mà thôi, cô chỉ hy vọng rằng...anh sẽ không bỏ rơi cô như những gì cô lo sợ.
Rõ ràng 1 tháng trước lúc cô gọi điện cho anh, anh vẫn còn rất bình thường cơ mà. Trong thời gian 1 tháng ngắn ngủi không thể thay đổi được gì được. Đúng vậy, cô phải tin tưởng Phong Duật Thần...