Tổng Tài Là Osin

Chương 47




Vào nhà vệ sinh, Ninh Dao đã nôn hết những gì nãy giờ đã bỏ vào bụng ra. Nhưng chẳng có gì ngoài rượu.

Cô rửa mặt cho tỉnh táo rồi thở gắt một hơi. Nhìn lên gương thấy mặt mình đã đỏ bừng vì tác dụng của rượu.

Đứng được một lúc rồi cô mới đi ra. Ra ngoài thì chạm phải Trình Hy, anh đứng tựa vào tường nhìn cô. Có vẻ anh đứng đây để chờ.

Gạt hết mọi suy nghĩ trong đầu đi, Ninh Dao vô tình lướt qua anh như anh vô hình, nhưng một cánh tay bị anh giữ lại.

" Cô, không sao chứ?"

" Cảm ơn, tôi không sao" Nói rồi cô gạt tay anh đi thẳng vào trong.

Nếu có thể anh chỉ muốn ngay lập tức ly hôn với Bạch Tịnh rồi ép cô cưới anh ngay bây giờ. Nhưng chỉ là tạm thời không tìm được lý do nào thích hợp cả.

Vào trong, Thuần Thiên Vỹ có đưa cho cô viên kẹo cao su để cô nhai giảm bớt mùi rượu.

Mọi chuyện tới bây giờ đã ổn. Tiệc chúc mừng kết thúc đã là nửa đêm.

Âu Nhã Linh kéo Ninh Dao lên xe Thiên Vỹ để anh chở cô về. Thấy bất tiện, cô vội xuống xe, Nhã Linh lườm cô rồi kéo vào lại bên trong.

" Ninh Dao, cô không cần khách sáo, dù sao cũng tiện đường"

" Cảm ơn phó tổng " Cô cười nhẹ.

Âu Nhã Linh cười tươi quay sang hỏi cô.

" Lúc nãy cô uống rượu không sao chứ?"

" Tôi không sao."

" Chị dâu cũng thật là..."

Chị dâu? Sao Nhã Linh lại gọi Bạch Tịnh là chị dâu?

" Chị dâu là sao?"

" À không có gì" Chuyện này tạm thời không nên để cho nhiều người biết thì tốt hơn. Ninh Dao, xin lỗi cô, tới thời gian thích hợp tôi sẽ nói.

Đến nơi không lâu sau đó, Ninh Dao vẫy tay chào rồi đi lên nhà. Đúng rồi còn phải sang đón tiểu Minh nữa chứ. May mà nhà hàng xóm rất tốt bụng, vẫn còn bật đèn sáng để chờ cô. Tiểu Minh thì chơi mệt quá nên đã ngủ, Ninh Dao đành phải bế cậu bé về. Con trai lớn thêm rồi, nặng quá.

Nhớ thời gian đầu khi ở Pháp, lúc mới sinh tiểu Minh, cô bế cậu bế mà hạnh phúc tới khóc, mặc dù không có anh. Bảo bối nhỏ mà ông trời ban cho cô rất dễ thương và hiểu chuyện. Nếu không có tiểu Minh thì chắc cô cũng chẳng còn lưu luyến gì để sống tiếp...

____

Sáng hôm sau vẫn như thường lệ, mẹ đến công ty, con đến trường.

Dạo này Nhã Linh cứ cười suốt ngày, xem ra tâm trạng rất tốt.

" Âu Nhã Linh, dạo này cô có chuyện gì vui hả?"

Nhã Linh đỏ mặt kéo cô ngồi xuống rồi ghé sát vào tai cô nói nhỏ.

" Gì cơ? Cô và phó tổng... thành rồi à!"

" Suỵt, cô nói nhỏ thôi. Muốn để cả thiên hạ biết à" Nhã Linh trách tội trong sự hạnh phúc.

" Chúc mừng cô nha... "

...

Hôm nay Phong Dục đến biệt thự để lấy báo cáo tình hình cho Trình Hy. Nhưng vào thì Vũ Hân Hân nói anh đã đến công ty rồi, còn Bạch Tịnh thì đã đi mua sắm với mẹ chồng.

" Phong Dục, anh uống nước cam đi, tôi... pha cho anh đấy" Hân Hân cẩn thận bưng ra cho anh.

" Cảm ơn " Phong Dục cười rồi lấy uống không khách sáo.

Đó là một phần kế hoạch chiếm lấy người đàn ông mình yêu mà Bạch Tịnh nói cho cô. Đương nhiên trong ly nước cam này không chỉ có cam thôi, mà còn có đường và cả... thuốc kích dục hay còn gọi là xuân dược!!

Uống hết ly, cơ thể bỗng nhiên nóng bừng, anh vẫn cố cười nói cảm ơn lần nữa rồi đi ra. Nhưng bước đi hơi loạng choạng. Vũ Hân Hân vội chạy lại đỡ, lúc cô pha, lỡ tay bỏ hơi nhiều... Mấy chuyện này cô không hiểu lắm, nên cũng không biết tác dụng của nó mạnh thế nào.

Phong Dục bỗng quay sang ghì chặt lấy vai Hân Hân làm cô đau điếng. Ánh mắt anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô, làm cô nuốt nước bọt và run bần bật.

Anh cúi xuống cướp lấy hơi thở dưới sự không đề phòng của cô. Hân Hân giật mình, cô đã sớm chuẩn bị tinh thần nhưng không ngờ nó lại mãnh liệt như vậy...

Hai người vừa hôn vừa ôm nhau lên phòng.

( Chuyện tiếp theo tui chịu đấy...)

...

Bạch Tịnh cùng mẹ chồng yêu dấu của mình đi shopping hết nơi này rồi đến nơi khác. Cô đi ngang trường học của tiểu Minh rồi dừng lại quay sang nói với bà đợi một lát.

Một lúc sau cô cùng một cậu bé đi ra, không ai khác cậu bé đó là tiểu Minh.

" Tiểu Tịnh, cậu bé này?" Bà nhìn cô hơi khó hiểu. Cậu bé nhìn rất quen.

Bạch Tịnh lấy trong túi ra một cây kẹo đưa cho tiểu Minh rồi quay sang nói nhỏ với bà.

" Mẹ, đây là con trai của Hạ Ninh Dao và người đàn ông khác. Cô ta định nói với Trình Hy rằng, cậu bé này là con của anh ấy để cô ta có thể quay lại với Trình Hy ạ"

" Hạ Ninh Dao. Cô ta thật bỉ ổi, đừng hòng chen vào cuộc sống của Trình Gia" Bà tức giận.

" Mẹ bớt giận không tốt cho sức khỏe ạ. Vậy nên con mới dùng thằng bé này để uy hiếp cô ta "

Hạ Ninh Dao, tôi đã nhắc nhở cô rồi. Đừng có gặp mặt chồng tôi nữa cơ mà. Nếu cô đã bỏ ngoài tai đừng trách tôi.

...

Đến khoảng trưa thuốc mới hết tác dụng. Phong Dục đầu óc nặng trĩu ngồi bật dậy nhìn lại những chuyện lúc sáng đã gây ra. Anh ngồi dậy mặc lại quần áo chỉnh tề. Hân Hân mơ màng tỉnh dậy, mặt thoáng chốc đã đỏ bừng, cả thân thì ê ẩm, mệt mỏi.

" Chuyện này... Anh sẽ chịu trách nhiệm" Nói xong anh không nhìn cô lấy một lần rồi đi ra ngoài.

Anh ấy nói sẽ chịu trách nhiệm. Vũ Hân Hân vui mừng ngồi nhún nhảy mà quên mất cái đau nhức.

Xuống nhà đúng lúc Bạch Tịnh cũng về tới nơi. Phong Dục kéo tay cô ra vườn sau.

" Là cô đã làm?"

Làm? tới đây Bạch Tịnh cũng hiểu ra anh đang hỏi về vấn đề gì.

" Tôi chỉ muốn giúp hai người. Cô ấy yêu anh, anh cũng yêu cô ấy đúng không? Chỉ là cả hai người không chịu nhận thôi"

" Chuyện của tôi tôi tự giải quyết, không cần cô lo. Hân Hân vốn là cô gái rất đơn giản, cô đừng dùng mấy cách dơ bẩn của cô để nói với cô ấy"

Bạch Tịnh cười. Cách của tôi dơ bẩn, nhưng mà người anh yêu cũng đã dùng nó rồi, anh sẽ làm sao đây. Mà thôi, không nói về vấn đề này nữa.

" Hạ Kiệt Minh tí nữa tôi sẽ đưa nó đến, anh liệu mà tìm cách giải quyết Hạ Ninh Dao đi "

Họ nói nhưng không hề để ý gần đó có một bóng người đang đứng ngay sau lưng họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.