Tổng Tài Là Osin

Chương 36




Quyết định sử dụng thuật thôi miên, hy vọng có thể nhớ lại toàn bộ.

___

" Tiểu Minh, nhớ ngoan ngoãn nghe lời cô giáo nhé con"

" Vâng"

Tiểu Minh chào tạm biệt mẹ rồi chạy vào trong.

Ninh Dao bắt taxi đi đến công ty. Thẻ nhân viên thực tập đã có rồi, nhưng cô vẫn không hiểu sao phó tổng giám đốc lại cho cô lên làm nhân viên chính thức chứ...

" Chào mọi người "

" Chào cô, Ninh Dao"

Ninh Dao cười rồi ngồi vào chỗ. Xem ra những người làm việc ở đây cũng không tệ lắm.

" À từ lúc cô vào đến giờ chúng ta chưa làm quen đúng không?. Tôi là Dương Điềm "

" Chào cô..."

Những người còn lại cũng thay nhau giới thiệu. Một phòng có năm người, cô trưởng phòng, Ninh Dao, Dương Điềm và hai người kia là Giang Tuyết và Kiều Lục Vân.

" Mong mọi người giúp đỡ nhiều ạ"

" Đương nhiên rồi, Ninh Dao, cô đừng khách sáo quá"

" Vâng"

Trưởng phòng cũng đã đến. Cô là Trương Lệ, nhậm chức gần một năm.

" Trương phù thủy đến rồi kìa, mau làm việc đi"

Tính cách của Trương Lệ hầu hết trong phòng này không ai ưa, nên đặt biệt danh cho cô là Trương phù thủy.

Ninh Dao hơi khó hiểu nhưng cũng ngồi lại ngay ngắn. Đã qua nhiều ngày rồi, cô chưa được giao cho công việc mà cứ bị Trương Lệ sai đi in, photocopy tài liệu như một kẻ sai vặt.

" Hạ Ninh Dao, cô đem tài liệu này đến cho quản lý Nhật giúp tôi"

Quản lí Nhật? Là quản lý Nhật Hàn sao?

" Vâng "

Mấy ngày nay chạy cả ngày, tối nào về đến nhà thì chân cũng đều tê cứng đi. Hôm nay lại phải đi nữa sao...

" Quản lý, trưởng phòng Trương nhờ tôi đem tài liệu lên cho anh" Ninh Dao đứng ngoài cửa gọi.

" Cô vào đi "

Cô hít sâu một hơi rồi đi vào đặt tài liệu lên bàn.

" Không còn việc gì, tôi không làm phiền anh nữa"

" Khoan đã"

Cô quay lại. Có phải muốn mình đi in tài liệu hay gì nữa không?

" Công việc thế nào rồi? Có quen không?"

Thì ra là hỏi thăm.

" Vâng rất tốt ạ, cảm ơn quản lý quan tâm"

Nói xong rồi cô biến mất dạng ra ngoài. Tuy anh ta không khó nhưng sao thấy căng thẳng thế này. Phải quay về phòng thôi.

" Trưởng phòng, tôi đã đem tài liệu cho quản lý rồi ạ"

" Ừm. Cô đem năm mươi mẫu thiết kế này in ra cho tôi, mỗi mẫu mười tờ"

50 mươi mẫu... Mỗi mẫu mười tờ? Là thành 500 bản sao.... In làm gì lắm thế này.

" Sao còn đứng ra đó, không mau đi đi" Trương Lệ khó chịu quát lên.

"... Xin hỏi trưởng phòng, tuy tôi là nhân viên thực tập nhưng công việc của tôi đâu phải làm những thứ này" Không muốn làm to chuyện nhưng cô chỉ muốn biết lí do.

" Cô còn đứng đó nói à, chỉ là nhân viên thực tập nhỏ xíu mà dám cãi lời tôi sao?" Trương Lệ bắt đầu hung máu to tiếng.

" Tôi không phải có ý cãi lại chị nhưng mà..."

' bốp '

Chưa nói xong Ninh Dao đã bị Trương Lệ giáng cho một tát.

" Cô còn cãi lại?"

Những người trong phòng đều cứng người. Tuy rất không ưa gì Trương Lệ nhưng họ cũng không dám không làm như cô. Ninh Dao này to gan quá.

Từ nhỏ cho đến lớn, Ninh Dao chưa bị ai sỉ nhục như vậy. Cho dù là làm sai chuyện có lớn hay nhỏ, ba và anh đều không đánh cô, cho dù là quát mắng cũng không hề. Chỉ nhỏ nhẹ nhắc nhở. Cô nắm chặt tay. Phải mạnh mẽ lên.

Cộc cộc

" Cô Hạ Ninh Dao, phó tổng giám đốc mời cô lên phòng anh ấy" Trợ lý của anh đứng trước cửa nói.

Trương Lệ nhìn sang cô, cô ta có quan hệ gì với phó tổng?

" Phó tổng gọi cô kìa, tay chân nhanh nhẹn lên" Trương phù thủy nói, lần này giọng điệu có vẻ nhẹ hơn.

Cô hơi gật đầu rồi đi theo anh trợ lý.

" Lúc nãy có chuyện gì à?" Anh quay sang hỏi. Làm trợ lý cho Thuần Thiên Vỹ nhiều năm nhưng chưa hề thấy anh quan tâm cô gái nào như cô cả.

"... Không có"

Trợ lý gật đầu, anh là Thác Vũ.

Đến trước cửa phòng, Thác Vũ nói cô vào.

Cộc cộc

" Phó tổng giám đốc... Tìm tôi?"

" Đúng rồi, cô ngồi đi"

Thuần Thiên Vỹ đi đến bàn rót một cốc nước.

" Không cần đâu, tôi đứng được rồi" Nhân viên quèn như cô mà ngồi trên ghế phó tổng, người khác nhìn vào sẽ thế nào đây.

Nghe vậy anh cũng chẳng làm khó cô nữa.

" Công việc làm ổn không?"

" Ổn ạ"

Hết quản lý giờ đến phó tổng... Đặc ân này có lẽ lớn quá rồi đấy.

" Vậy thì tốt" Thuần Thiên Vỹ nhìn vào một bên má cô.

" Mặt cô sao thế?"

Ninh Dao vội lấy tóc che lại. May mà hôm nay cô thả tóc...

" Không sao... Chỉ là va chạm nhẹ thôi"

Thuần Thiên Vỹ đi đến bàn làm việc lấy một lọ thuốc đưa cho cô.

" Đây là thuốc tha ngoài da, cô cầm lấy dùng đi "

Ninh Dao nhìn anh. Trên đời này còn người đàn ông ấm áp tốt bụng vậy sao... Cô cứ tưởng đàn ông tốt chết hết rồi.

" Phó tổng giám đốc, thực sự không sao" Cô xua tay. Đừng đối xử tốt với tôi quá, tôi không thể trả ơn hết cho anh được đâu.

Anh đặt lọ thuốc vào tay cô.

" Cứ cầm lấy. Một khi tôi đã quyết định tặng gì đó cho ai, tôi sẽ không lấy lại "

Ninh Dao im lặng.

" Sao thế?"

Cô lắc lắc đầu.

" Cảm ơn, xin phép tôi đi làm việc"

" Thác Vũ "

Thác Vũ bên ngoài đi vào.

" Cậu quan sát cô ấy, cả tình hình phòng thiết kế. Có chuyện gì nói tôi"

" Vâng"

____

Đã lâu rồi, từ khi Trình Hy bị tai nạn, anh chưa đến tổ chức. Hôm nay anh đến xem tình hình tổ chức thế nào.

" Cậu chủ " Phong Dục cúi đầu chào. Tổ chức gần đây đều do Phong Dục quản lý.

Anh gật đầu. Bước chân đi thẳng vào phòng chứa vũ khí, cầm chính khẩu súng mà cô đã từng bắn.

Trong đầu bỗng xẹt qua vài hình ảnh nhưng nhất thời không thể nhìn rõ. Đầu chợt nhói lên một cơn đau.

" Cậu chủ, anh không sao chứ?" Phong Dục chạy đến đỡ.

" Ở đây, đã từng có cô gái nào đến?"

Phong Dục hơi nhíu mày, từ từ trả lời.

" Cô Bạch Tịnh"

Trước giờ Bạch Tịnh chưa hề đến đây.

Bạch Tịnh? Hình như không giống lắm, cô gái đó... Trình Hy day day thái dương cố nhớ lại.

Anh gật đầu rồi mang theo khẩu súng ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.