Đôi mày của Chiến Tây Dương nhíu lại, “Xứng hay không xứng, ngươi chẳng có quyền phát biểu.”
Sở Nhan đột nhiên nhướng cao giò, đặt lên má Chiến Tây Dương một nụ hôn, nói với Lý Tư trước mặt rằng, “Mọi thứ của anh ta đều rất xuất sắc, không biết xuất sắc hơn anh bao nhiêu cấp bậc nữa.”
Dứt lời, cô nắm lấy Chiến Tây Dương, “Anh đến phủ tổng thống phải không? Vừa lúc tôi cũng cần đến đó.”
Chiến Tây Dương cứ thế mà ôm lấy vai của Sở Nhan, dắt cô đi đến chiếc xe của anh, Chiến Tây Dương ga lăng mở cửa xe cho cô, sau khi Sở Nhan ngồi vào trong, anh nhìn một hồi người đàn ông không cam tâm kia, ánh mắt Lý Tư liếc nhìn anh đầy căm phẫn, anh mở cửa xe và chở Sở Nhan rời khỏi.
Trên xe, Sở Nhan thở phào nhẹ nhõm, vuốt nhẹ tóc dài, hiển nhiên cực kì buồn bực.
Chiến Tây Dương rất quan tâm hỏi han, “Cô không sao chứ!”
“Không sao!” Sở Nhan lắc đầu, tinh thần sầu khổ.
“Đó là bạn trai trước của cô?” Chiến Tây Dương nhìn người đàn ông kia, chắc chắn là dạng đàn ông có quyền có thế, chỉ là, nhân phẩm không tốt.
Sở Nhan tự giễu cười, “Anh ta là sư huynh đại học của tôi, đã chia tay hơn một năm rồi, năm xưa là chia tay trong hòa bình.”
“Xem ra nhân phẩm không ổn.” Chiến Tây Dương nhíu mày, đau lòng thay cô.
“Đáng lẽ sau khi chúng tôi chia tay, làm bạn, không ngờ anh ta trở về xin quen lại! Tôi không có dự tính này!” Sở Nhan dứt lời, quay đầu cười với anh, “Lúc nãy tôi đem anh ra làm bia đỡ đạn, anh không trách tôi chứ!”
Chiến Tây Dương lắc đầu cười bảo, “Sao lại trách chứ? Tôi rất sẵn lòng làm bia đỡ đạn của cô.”
Sở Nhan tưởng anh ta chỉ đang an ủi cô, cô cười, “Hay là, tối nay tôi mời anh ăn cơm, cám ơn anh!”
“Được thôi! Tôi rất rãnh!” Chiến Tây Dương vội lên tiếng đáp.
Và lúc này, xe đã được lái đến bãi đỗ xe trong phủ tổng thống, chiếc xe vừa dừng lại, Sở Nhan đã xuống xe, cô nhìn đồng hồ, “Tôi về phòng làm việc trước đây.”
“Được! Vậy hẹn gặp buổi tối.” Chiến Tây Dương vội lên tiếng.
“Được! Tối gặp.” Sở Nhan quay đầu nở nụ cười rạng rỡ, thân hình xinh đẹp đi về hướng phòng làm việc của phủ tổng thống, sau lưng, Chiến Tây Dương suy nghĩ, phát hiện hình như mình cũng đi vào hướng đó, anh vội vã đuổi theo.
Sở Nhan nghe bước chân phía sau, cô bất giác quay đầu đứng đợi anh, mới cười, “Anh cũng đến phòng làm việc của phủ tổng thống sao?”
“Đúng vậy! Tôi đến kiểm tra vết thương của anh tôi!”
“Ngài tổng thống giờ này có lẽ vẫn chưa đến.”
“Vậy thì tôi đến phòng làm việc của ngài đợi.” Chiến Tây Dương không gấp, có cả đống công việc có thể lợi dụng vào trưa nay!
Sở Nhan và anh cùng bước vào phòng làm việc, Chiến Tây Dương nhớ đến lời đề nghị tối qua của Lăng Hi, anh bỗng chốc mặt dày theo đuôi vào phòng làm việc của cô đợi Tịch Phong Hàn.
Trong lúc Sở Nhan làm việc, rất nghiêm túc, sau khi rót cho anh một tách cà phê, cô liền ở đó đọc tài liệu, gõ sổ sách và viết báo cáo.
Chiến Tây Dương vừa thưởng thức cà phê, vừa nhìn ngắm gương mặt cô lúc làm việc, bất chợt nhìn ngẩng đi vài giây, trên người Sở Nhan có một khí chất mê hoặc người khác, ánh mắt của cô kiên định và thông minh, nửa mặt tinh tế hoàn mỹ, giống như những bức ảnh người mẫu trên tạp chí vậy.
Sau khi Sở Nhan viết xong một kiện thư, khi cô cầm tách cà phê, mới cảm giác có đôi mắt đang nhìn cô, cô nhẹ nhàng quay đầu, Chiến Tây Dương sợ hãi trốn tránh ánh nhìn của cô, như một thiếu niên xấu hổ, giả vờ đang đọc tài liệu.
Nhưng anh sợ, tài liệu mà anh vừa lật, lại trực tiếp rớt xổ xuống sàn.
Lúc này, càng ngại ngùng hơn, càng xấu hổ hơn.
“Xin lỗi… để tôi nhặt.” Chiến Tây Dương tay chân hoảng loạn nhặt lên, Sở Nhan cười, đứng dậy đi tới phía anh ta, cô cúi người xuống, cô chuẩn bị đi nhặt, Chiến Tây Dương cũng vừa nhặt tấm đó, bỗng chốc, tay anh giơ ra, hai bàn tay đặt vào nhau.
Chiến Tây Dương kinh ngạc, Sở Nhan cũng tự dưng rút tay về, nhặt tài liệu trên sàn lên, nói với anh, “Không sao, anh ở đây đợi đi! Tôi đi đưa tài liệu đây.”
“Được rồi! Hãy đi đi! Tôi ngồi đây đợi, không nhúc bậy nữa đâu.” Chiến Tây Dương dứt lời, cử hai tay lên, có tí đáng yêu.
Sở Nhan phì cười, trong lòng nhớ đến gì đó, miệng cũng nói ra, “Anh thật là đáng yêu quá đi!”
Lúc này, Chiến Tây Dương trong lòng không biết nên khóc hay nên cười, trong mắt cô, có lẽ anh trông giống như người em trai thôi!
Sở Nhan đi gửi tài liệu, Chiến Tây Dương ngồi đó đợi Tịch Phong Hàn, đợi đến hai giờ rưỡi, mới nhìn thấy anh ta đi ngang cửa sổ, thân hình thẳng đứng, thanh lịch trầm ổn, sau lưng đi theo mấy vị nghị viên quan to, như muốn bắt đầu bàn việc với anh.
Chiến Tây Dương thấy vậy, hiển nhiên là phải chờ đợi, cho nên, anh ngồi đó luôn, điện thoại nội bộ của Tịch Phong Hàn gọi đến, anh giơ tay tiếp, “Alo!”
“Tây Dương, sao lại là em?” Đầu dây bên kia, Tịch Phong Hàn bất ngờ hỏi.
“Ơ! Hôm nay em đến kiểm tra vết thương của anh, Sở Nhan không có ở đây.”
“À! Một lát em hãy đến đây, anh họp trước đã.”
“Được!” Chiến Tây Dương dứt lời, gác máy, chờ đợi nửa tiếng đồng hồ, Tịch Phong Hàn gọi anh, Chiến Tây Dương và anh ngồi trong phòng nghỉ, Tịch Phong Hàn cởi áo ra, Chiến Tây Dương tỉ mỉ kiểm tra và đè ấn xung quanh vết thương, dò hỏi cảm giác của anh, Tịch Phong Hàn nhìn anh ta, ánh mắt nở nụ cười, “Tiến triển của em với Sở Nhan xem ra cũng không tệ!”
Chiến Tây Dương lập tức nhìn anh, “Anh không có nói đến việc em muốn theo đuổi cô ấy chứ!”
“Tất nhiên không có! Nhưng mà, nếu muốn có cơ hội, anh có thể cung cấp cho em lúc nào cũng được!” Tịch Phong Hàn nói.
“Cơ hội gì?”
“Anh sẽ cho Sở Nhan đi công tác, thuận tiện cho em đi theo thấy sao?”
“Thật sao? Khi nào?”
“Xem tình hình đã! Đợi có cơ hội, anh nhất định sẽ báo em biết.” Tịch Phong Hàn cũng lo lắng cho tương lai của em họ.
“Được lắm! Anh, đừng bao giờ cho cô ấy phát hiện, anh phải làm tự nhiên một chút.” Chiến Tây Dương dặn dò.
“Yên tâm! Anh làm việc em còn không yên tâm sao?” Tịch Phong Hàn vừa nói, vừa thanh lịch gài cúc áo, vỗ vỗ vai của Chiến Tây Dương, “Cố lên!”
Chiến Tây Dương cười, “Em đang cố gắng đây!”
“À! Số phiếu Sở Nhan tranh chức nghị viên, số lượng không tệ, rất có cơ hội cạnh tranh thành công, cô ấy là người con gái được lắm, em phải biết nắm bắt cơ hội.”
“Thật sao? Vậy nói ra, cô ấy sẽ trở thành nghị viên trẻ tuổi nhất? Cô ấy thật giỏi mà.” Chiến Tây Dương cũng kích động thay cô.
“Ngày mai buổi trưa anh sẽ dắt Tiểu Duyệt đi bệnh viện, làm kiểm tra thai.”
“Được! Em sẽ đợi sẵn ở bệnh viện.”
Tịch Phong Hàn nhắc đến Sở Duyệt, trong mắt toàn là nụ cười sủng ái ôn hòa, Chiến Tây Dương bên cạnh phát hiện, người đàn ông lún vào tình yêu, thật sự sẽ thay đổi, và anh cũng tự cảm nhận được, mùi vị yêu một người là như thế nào, đó là nguyên cả ngày như uống phải mật ngọt, ngọt từ trái tim đến khuôn mặt, giống như vừa nghĩ đến cô ấy, sẽ biết được rằng sao thế giới này lại ý nghĩa đến vậy chứ.
Nhưng mà, Chiến Tây Dương nhớ đến gã bạn trai cũ đeo bám Sở Nhan, tận đáy lòng cũng có chút chua xót, hắn ta tốt nhất từ nay trở đi đừng có xuất hiện nữa, nếu không, đừng trách anh không khách sáo.