Câu này mờ ám đến mức khiến người ta tim bay phấp phới, dù Hỏa Hỏa đã được rèn luyện một tính cách trấn định, nhưng vào lúc này vẫn bị câu nói đó kích thích tới mức đỏ ửng cả hai gò má, có chút ảo não không dám nhìn tới hắn ta.
Tịch Phong Hàn phì cười một tiếng, "Có cái gì mà phải ngượng chứ, không phải đều là người trưởng thành rồi sao? Có lẽ là trời cao đã định trước để anh đợi được em đó."
"Đợi em làm gì?" Hỏa Hỏa chớp mắt nhìn hắn.
Tịch Phong Hàn càng lúc càng cười có ý vị sâu xa hơn, bàn tay to của hắn khẽ nắm lấy tay trái của cô, mờ ám vuốt ve, "Em nói xem?"
Đầu Hỏa Hỏa ầm ầm như muốn phát nổ, cô lại muốn ngất lần nữa, hiện giờ người đàn ông này đang làm vẻ mặt khát vọng cô vô cùng mãnh liệt, khiến cả người cô đều có cảm giác run run.
Không lẽ cô đã được định trước là bị hắn ăn sao?
Chiếc xe ổn định chạy về hướng thủ đô, mà những thứ ở trong sơn trang đều do thuộc hạ của hắn đi sắp xếp, Hỏa Hỏa vẫn luôn đi cùng đoàn xe của Tịch Phong Hàn về phủ tổng thống. Tịch Phong Hàn cho cô một căn phòng ở tầng ba quang cảnh cũng khá đẹp để cô dưỡng thương. Cô được hắn nhẹ nhàng đặt lên giường, "Bác sĩ nói, trong vòng bảy ngày em không được cử động lung tung, vì vậy, mấy ngày này, trừ việc ở bên cạnh anh dưỡng thương cho tốt ra thì không được làm gì khác nữa.
Dù cho lúc này Hỏa Hỏa có muốn động cũng chẳng động nổi. Trên người có ba chỗ được quấn kín băng gạc, trừ việc nằm ra thì cô còn có thể làm gì được chứ? Cô ngoan ngoãn gật đầu, "Được thôi! Vậy em sẽ nghe lời của anh mà nằm nhé, chỉ là, em có thể đi tắm được không? Em thấy cả người không thoải mái lắm."
Trong bệnh viện, y tá chỉ dùng nước ấm lau qua tay và mặt cho cô, hiện giờ cô mặc đồ bệnh nhân, càm giác da thịt ngứa ngáy vô cùng.
"Em có thể tắm sao?" Tich Phong Hàn híp mắt khàn giọng hỏi.
"Ách, lau người vậy! Anh có thể cho nữ hầu của anh qua giúp em không?" Trong lòng Hỏa Hỏa nghĩ, việc tắm rửa có lẽ không làm nổi.
Tịch Phong Hàn nhếch môi cười, "Cần gì phải cho nữ hầu tới chứ? Để anh làm cho!"
Hỏa Hỏa trợn trừng hai mắt, khẽ a một tiếng, "Không cần!"
Cô vẫn chưa tự nhiên đến độ có thể bình tĩnh như thường trước mặt hắn, tuy rằng cô rất tự tin với dáng người của mình, thế nhưng.... cô vẫn luôn thấy như vậy là không được!
Tịch Phong Hàn nói với cô, "Đợi anh một lát, để anh lấy chậu nước ấm qua, anh tự tay lau cho em."
"Anh có thể gọi nữ hầu của anh..."
"Không thể! Nếu như em muốn dễ chịu thì phải để anh lau cho em." Tịch Phong Hàn kiên định vô cùng, tất cả người làm của tòa phủ tổng thống này đều chỉ nghe lệnh của hắn, vì vậy, hắn nói không thể thì ai còn dám phản kháng đây?
Đôi mày liễu của Hỏa Hỏa tủi thân nhíu chặt lại, có điều , cô đã bị thương thành như vậy rồi, đến quyền phản kháng cô cũng không có!
Tịch Phong Hàn vào phòng tắm lấy nước, chẳng bao lâu sau, hắn đem một chậu nước nóng qua, khói bốc lên không ngừng, hắn xắn ống tay áo lên lộ ra bắp tay rắn chắc hữu lực, hắn kéo rèm che hết các cửa sổ lại để giữ ấm cho cô.
Cả căn phòng tối sầm lại, chỉ còn một vài tia sáng lọt qua, điều này khiến tất cả mọi thứ trở nên không rõ ràng.
Tịch Phong Hàn ngồi ở mép giường, cánh tay thon dài khẽ với tới cúc áo của đồ bệnh nhân cô đang mặc, cởi ra giúp cô.
Hỏa Hỏa ngượng ngùng cắn môi, thỉnh thoảng liếc hắn một cái, chỉ thấy ánh mắt của Tịch Phong Hàn nghiêm túc chăm chú vô cùng, không hề có sự háo sắc như trong tưởng tượng của cô, dường như đúng là hắn chỉ muốn giúp cô lau người thôi vậy.
Hỏa Hỏa chỉ đành ngầm đồng ý cho hắn tới lau người, chỉ là, mất mặt quá đi.
Tịch Phong Hàn cởi đồ bệnh nhân của cô ra, trên người Hỏa Hỏa chẳng còn gì che đậy nữa, dáng người hoàn mỹ vô cùng, ngực cô được một tầng băng gạc bao lại, đường cơ bụng uyển chuyển do luyện tập mà thành xinh đẹp vô cùng, bị chiếc chăn màu xanh hồng che lấp đi, tạm thời cô chỉ để lộ nửa thân trên.
Tịch Phong Hàn mau chóng đem khăn nóng qua, bắt đầu lau người cho cô, hơi nóng của khăn như muốn đang xoa dịu làm da cô, khiến Hỏa Hỏa cảm thấy dễ chịu vô cùng, cô khẽ thở phào ra một hơi.
Tịch Phong Hàn nhấc mái tóc dài của cô lên, nghiêm túc lau từ phẩn cổ trở xuống cho cô, lực tay không vội vã cũng không hề cẩu thả, chăm chú tỉ mỉ lau lên từng thước da của cô, làn da trên người cô trắng mịn nõn nà, bị khí nóng làm cho khẽ ửng hồng lên.
Tịch Phong Hàn khẽ lấy tay xoa bóp, làm da của cô liền nổi lên một vài vết đỏ hồng, ánh mắt hắn lại sâu hơn mấy phần, tựa như màn đêm thăm thẳm, đậm đến mức không thể tiêu bớt đi được, đôi môi mỏng của hắn mím thành một đường, trong đáy mắt rõ ràng đã tràn đầy sự khắc chế và ẩn nhẫn.
Hỏa Hỏa dứt khoát nhắm hẳn mắt lại, được hắn săn sóc như một đứa trẻ con, tuy nhiên, mắt nhắm lại thì các giác quan khác lại càng mẫn cảm hơn.
Động tác của Tịch Phong Hàn không hề có bất cứ ý muốn xâm phạm nào, sau khi nghiêm túc lau sạch người cho cô, hắn lập tức lấy một cái áo len mềm mại dễ chịu cho cô mặc, cũng đề phòng cô bị cảm.
Hỏa Hỏa nuốt một ngụm nước bọt, thấy Tịch Phong Hàn đã đem nước nóng rời đi, cả người cô liền cảm thấy dễ chịu hẳn, mà vào đúng lúc này, cô lại thấy hắn đem một chậu nước mới tới, Hỏa Hỏa lập tức mở to mắt, "Còn lau nữa sao?"
Tịch Phong Hàn thấp giọng cười, "Anh không thích làm việc kiểu nửa vời."
Hỏa Hỏa kinh hoảng nhìn hắn, "Không... Không cần đâu, em dễ chịu lắm rồi."
Tất nhiên Tịch Phong Hàn sẽ không để như vậy rồi, hắn cũng chẳng nghĩ gì khác, chỉ mong cô được dễ chịu hơn chút nữa thôi. Hỏa Hỏa thấy hắn nhất định đi qua, cô chỉ đành cắn môi, néncảm giác ngượng ngập vô cùng lại, để hắn làm nốt việc này, mà hiện giờ, cô đã chẳng dám nhìn vẻ mặt hắn nữa.
Sau khi hoàn toàn lau sạch cả người cho Hỏa Hỏa, trán Tịch Phong Hàn đã nhiễm một lớp mồ hôi, làm ướt vài sợi tóc bên trán anh, vô tình làm tăng thêm vẻ nam tính và gợi cảm của mình.
Gương mặt nhỏ nhắn của Hỏa Hỏa cũng nóng tới mức chảy đầy mồ hôi, xem ra chuyện này khiến cả hai người cũng chẳng dễ chịu gì, ai cũng nóng.
Tịch Phong Hàn lại thay một cái khăn mới, lại lấy một chậu nước nóng mớ ra, lau mặt cho cô một lượt. Sau khi lau xong, hắn cũng không kìm nổi mà cúi người xuống, hôn lên hai phiến môi anh đào của cô, cảm nhận xúc cảm mềm mại ấy.
Đôi mắt Hỏa Hỏa tràn đầy hơi nước, nhìn theo hình bóng hắn đang đi về phía nhà tắm, mà cô nằm trên giường cũng thấy cực kỳ thoải mái, cơn buồn ngủ cũng dần dần kéo đến.
Tịch Phong Hàn nói với cô, "Anh về phòng tắm rửa đã, em ngủ trước đi, lát nữa anh sẽ qua."
"Anh muốn ngủ ở chỗ của em sao?" Hỏa Hỏa thấy trong đôi mắt hắn cũng đã đầy tơ máu, rõ ràng là hôm qua cả một đêm hắn không ngủ, mà lúc này, chắc chắn đã rất mệt rồi.
"Ừ!" Tịch Phong Hàn ra bộ tất nhiên là thế rồi đáp lại một tiếng, hắn vừa đẩy cửa ra, Hỏa Hỏa cũng đắp chăn lên, cực kỳ an tâm mà ngủ.
Đối với cô mà nói, còn điều gì khiến cô cảm thấy yên bình hơn là việc ngây ngốc bên người hắn chứ?
Mười hai phút sau, Tịch Phong Hàn mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm màu xám đi qua, nhìn người con gái đã chìm sâu vào giấc mộng, Tịch Phing Hàn khẽ nghiêng người nằm ngủ bên cô, cố gắng hết sức để không chạm vào vết thương của cô.