Một bóng người ngồi bần thần trên ghế trong công viên rất lâu cũng không rời đi, Hỏa Hỏa lấy điện thoại ra tìm kiếm tin tức ngày hôm nay, bây giờ khắp mạng internet đều là thông tin tổng thống sắp kết hôn.
Cư dân mạng đều lũ lượt nhắn tin chúc phúc, cầu phúc cho cuộc hôn nhân này, thì ra người dân của anh rất thích đệ nhất phu nhân mà anh lựa chọn.
Ánh mắt Hỏa Hỏa thoáng qua nỗi bi thương vô bờ, cô không ngờ, khi mình vừa tìm lại được quá khứ thì cũng biết việc anh kết hôn.
Một cảm giác bi thương không nói lên lời bóp chặt trái tim cô, đồng thời cũng cảm thấy đây dường như là kết cục tốt nhất đối với họ.
Anh lấy một người vợ có lợi ích về mặt chính trị với mình, còn cô là một sát thủ không thuộc về đất nước này, kết cục tốt nhất của cô là nhìn anh hạnh phúc, đồng thời cũng chúc phúc cho anh giống như người dân của anh.
Cô bây giờ giống như một bóng ma, ngoài thân phân giả mà anh cho cô ra, cô thậm chí còn không phải cư dân của bất cứ nước nào trên thế giới này, cô có một thân phận khiến người khác khiếp sợ, sát thủ.
Cô phản bội tổ chức, phản bội đồng đội, bây giờ cô trở thành cô hồn, thậm chí giữa cô và anh còn có vực sâu ngăn cách.
Bây giờ cuối cùng cô cũng đã biết tại sao mình lại dốc toàn bộ sức lực để đứng bên cạnh anh, vì người đàn ông này đã từ lâu trở thành người quan trọng nhất trong tim cô.
Cô khẽ đưa tay sờ nhẹ lên vết thương trên da trước ngực mình, nơi đó đã trở thành sẹo, đã không còn cảm thấy đau nữa nhưng đây dường như là thứ duy nhất thuộc về cô mà người đàn ông đó để lại trên người cô, một thứ vĩnh viễn không bao giờ biến mất khỏi sinh mệnh cô.
Cô khẽ hít thở sâu, cầm lấy điện thoại chuẩn bị tìm số của Tịch Phong Hàn, nhưng cô bỗng không cần nữa, trong tim cô, số điện thoại của anh đã trở thành con số vô cùng quen thuộc.
Ngón tay thon dài của cô khẽ nhập một dòng: "Phong Hàn, chúc mừng anh, em đi đây, đừng nhớ."
Sau khi nhập xong tin nhắn cô đứng dậy đi về phía một hồ nước nhân tạo, cô đứng trước lan can, nhìn mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, cô hít một hơi thật sâu, giơ tay ném điện thoại xuống mặt hồ yên tĩnh.
Chỉ dấy lên gợn sóng lăn tăn, sau cùng mặt hồ lại phẳng lặng như cũ, giống như quan hệ của cô và anh, dù từng mãnh liệt thế nào đi nữa, phức tạp vướng mắc thế nào đi nữa cuối cùng cũng giống như mặt hồ kia, trở lại phẳng lặng như ban đầu.
Tịch Phong Hàn, tạm biệt.
Rất vui đã từng gặp anh trong đời.
Dưới ánh tịch dương rạng rỡ, một bóng người mỏng manh lẻ loi biến mất dần trong con phố.
Hỏa Hỏa trước đây đã trở lại, thức tỉnh, đồng thời cũng vĩnh viễn không thể trở thành một phần trong cuộc sống của anh.
Tịch Phong Hàn về phủ tổng thống từ nhà họ Dương, anh nghe thấy tiếng tin nhắn, một lát sau mới mở điện thoại ra xem, một dòng tin nhắn xuất hiện trên màn hình điện thoại, người gửi là Hỏa Hỏa, ngón tay thon dài của anh lướt trên màn hình mở ra đọc thì thấy một câu đơn giản trong tin nhắn.
Mấy chữ giản đơn này như thể từng chữ đều hóa thành lưỡi dao đâm mạnh vào tim anh.
Cô nhìn thấy thông tin về hôn lễ của anh, Tịch Phong Hàn nhìn chằm chặp mấy chữ tin nhắn, bỗng nhiên lồng ngực anh đau nhói, anh bỏ điện thoại sang bên cạnh, đưa tay ôm ngực, nắm tay nắm chặt vào thịt, như thể có người cầm dao đâm vào linh hồn anh, cắt đi thứ quan trọng nhất đối với anh.
Cô đi rồi sao?
Tịch Phong Hàn cầm điện thoại lên gọi vào số của Hỏa Hỏa nhưng nhận được chỉ là giọng nữ máy móc lạnh lẽo: "Rất tiếc, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy... Xin vui lòng gọi lại sau..."
Tịch Phong Hàn ra lệnh cho vệ sĩ: "Tới nơi ở trước đây của tôi."
Nửa giờ đồng hồ sau, Tịch Phong Hàn tới căn hộ trước đây anh sống, mọi thứ đều được thu dọn gọn gàng nhưng anh có dự cảm, Hỏa Hỏa sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Một tuần sau, hôn lễ trọng đại được tổ chức trước toàn quốc.
Toàn cầu dõi theo.
Ngày hôm đó, trên bãi biển ở nước láng giềng, một cô gái đứng trước một chiếc tủ lạnh, nhìn màn hình tivi không được rõ nét của ông chủ tủ lạnh, theo dõi hình ảnh đặc sắc của hôn lễ, mái tóc dài của cô buông xõa sau lưng, toàn thân lan tỏa khí thế lạnh lùng khó gần.
Hai người đàn ông sau lưng đã để ý cô từ lâu, muốn thử lên bắt chuyện nhưng khi một người bạo dạn đưa tay khoác vai cô, cô gái lập tức lạnh lùng liếc nhìn khiến người đàn ông đó sợ hãi tay cứng đờ.
Khi anh ta còn chưa kịp định thần cô gái đã rời đi rồi.
Cô ấy chính là Hỏa Hỏa, trái tim cô giống như một đóa bồ công anh nhẹ nhàng bay trong gió. Trên thế gian này đã không còn cảnh đẹp nào đáng để cô đi thưởng thức, cũng không có nơi nào có thể hấp dẫn cô.
Cô cầm một chai nước tới bãi biển, trên bãi biển lúc này có vài người mẹ trẻ đang chơi cùng mấy đứa con chừng ba bốn tuổi, cảnh tượng rất ấm áp tràn ngập tình yêu, tiếng gọi non nớt, tiếng cười giòn tan của trẻ nhỏ vang lên khắp bãi biển.
Cũng có những cô gái trẻ tuổi khoác tay ba mẹ như một đứa bé chưa trưởng thành để chụp hình, khi chụp được một tấm hình đẹp, ánh mắt ba mẹ nhìn con mình vô cùng dịu dàng và hiền từ.
"Ba ơi, con được sinh ra như thế nào?" Một cô bé bỗng chạy tới bên cạnh ba mình hỏi: "Có phải con chui ra từ tảng đá không?"
"Ai nói vậy, con là do mẹ con vất vả một ngày một đêm sinh ra từ trong bụng mẹ."
"Đứa trẻ nào cũng có ba và mẹ sao?"
"Ai cũng đều có ba và mẹ." Giọng nói kiên định của người ba vang lên.
Hỏa Hỏa đứng cạnh nhìn theo hai cha con đi xa dần, cô đang mất phương hướng bỗng nhiên một việc khiến cô muốn làm xuất hiện trong đầu.
Cô thì sao? Cô không thể nào cũng chui ra từ tảng đá đấy chứ! Cô cũng có ba mẹ, mặc dù cô được đưa về căn cứ từ nhỏ, nhưng ai sinh ra cô? Ba mẹ cô ở đâu? Cô là ai?
Trong cuộc đời dài đằng đẵng này, cô tưởng rằng mình đã không còn việc gì có thể quan tâm, không, bây giờ cô đã có.
Cô cần tìm ba mẹ của mình, cô chưa từng biết cảm giác làm nũng trước mặt ba mẹ sẽ là như thế nào, có lẽ đây chính là mục tiêu và ước mơ trong cuộc đời còn lại của cô, cô phải tìm người nhà của mình.
Hôn lễ trọng đại và náo nhiệt đã kết thúc, cả phủ tổng thống đèn hoa rực rỡ, lung linh sáng sủa như cung điện thời cổ đại, tới đèn cũng được thay thế bằng đèn cung đình màu đỏ có dán chữ hỷ, tối nay là ngày đại hỷ của tổng thống.
Tịch Phong Hàn mặc comple màu đen, ngực trái có cài một bông hoa chú rể, anh tuấn tú như một hoàng tử trong thế giới cổ tích. Tịch Phong Hàn đi từ chỗ quan khách về phòng cưới, hôm nay anh không hề uống rượu, thần sắc bình tĩnh và lý trí, cũng không có ai dám chuốc rượu anh.
Trong phòng cưới đẹp đẽ, Dương Vân Nhược mặc áo cưới quét đất, cô đứng trước cửa sổ nhìn quảng trường bên ngoài phủ tổng thống, pháo hoa chưa tắt, ánh mắt cô sáng rực.