1964.Trình Ly Nguyệt mỉm cười ôm cậu bé vào lòng, nghĩ tới hôm nay là thứ bảy, cô có thể nghỉ ngơi thư giãn, cô định ở bên con cả ngày, cô nhớ ra bên cạnh biệt thự chẳng phải là một khu rừng, vừa hay có thể dẫn con vào rừng chơi. “Đánh răng thôi! Hôm nay mẹ sẽ ở nhà với con cả ngày.”
“Thật vậy ư?”
“Ừ, chúng ta sẽ tới khu rừng bên kia chạy bộ có được không?”
“Vâng ạ!” Cậu nhóc hào hứng.
Khi còn ở nước ngoài, hai ngày nghỉ cuối tuần Trình Ly Nguyệt đều dẫn con chạy bộ quanh công viên, sau khi về nước, thú vui này của hai mẹ con giảm hẳn.
Hai mẹ con thay đồ xuống lầu, thời gian không còn sớm, Trình Ly Nguyệt dẫn con đi vào nơi không khí trong lành trong rừng, đây là một ngọn núi nhỏ, nằm cách trung tâm thành phố không xa, vẻ nguyên sơ được bảo tồn hoàn hảo, giờ đây ngọn núi này e là đã thuộc vào phạm vi tài sản của Cung Dạ Tiêu.
Bởi không có ai dám vào đây leo núi, trong núi được thu dọn rất sạch sẽ, không khí trong lành, là một nơi tuyệt vời để vận động.
Trình Ly Nguyệt đi cùng con, thú vui đó người thường không thể nào hiểu được, sự ăn ý giữa mẹ và con, mỗi ánh mắt động viên, tình yêu và sự ỷ lại của cậu bé với mẹ.
Cung Dạ Tiêu sau khi trở dậy liền tới gõ cửa phòng Trình Ly Nguyệt, gõ một hồi không thấy ai trả lời, anh liền vặn chốt cửa, không ngờ vừa vặn cửa liền mở ra, trong phòng không thấy bóng dáng mẹ con Trình Ly Nguyệt đâu nữa.
Tim anh như thể bị một sợi thép thít chặt, lo lắng căng thẳng, lẽ nào cô ấy đã dẫn con bỏ đi rồi!
Cung Dạ Tiêu xuống lầu, nhìn thấy quản gia Trương Đức: “Chú Đức, Trình Ly Nguyệt và Tiểu Trạch đâu rồi?”
“Ồ! Thiếu gia đừng lo lắng, Trình tiểu thư dẫn tiểu thiếu gia vào khu rừng gần đây chạy bộ rồi.”
Cung Dạ Tiêu lúc này mới nhẹ lòng, anh khẽ thở phào, anh mặt một chiếc áo tshirt màu xám và quần âu, cũng đang định đi thể dục, anh đi giầy và bước ra khỏi cửa dinh thự.
Anh nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, dựa vào trực giác anh chọn con đường núi bên trái, đôi chân dài của anh bước nhanh đi, đuổi theo hai mẹ con kia.
Trình Ly Nguyệt và con trai đi không nhanh, chả mấy chốc anh đã đuổi kịp.
“Baba, baba cũng tới rồi!” Cậu bé phát hiện ra Cung Dạ Tiêu trước tiên.
Trình Ly Nguyệt vừa quay đầu lại đã thấy người đàn ông cao lớn đang bước nhanh tới, cô hơi ngạc nhiên, sao anh ta lại tới đây?
Cung Dạ Tiêu mỉm cười nhìn con trai hai má đỏ hây hây: “Leo núi mệt không?”
“Không mệt!”
“Tốt lắm! Cố lên, chúng ta đi tiếp nào.” Cung Dạ Tiêu nói xong, đưa mắt nhìn lên, bắt gặp đôi mắt trong veo của Trình Ly Nguyệt.
Trình Ly Nguyệt nhíu mày, thời gian của cô và con anh cũng muốn xen ngang vào làm gì?
Cung Dạ Tiêu lập tức dắt tay con bước lên phía trước, Trình Ly Nguyệt đi theo phía sau, cậu bé vừa đi vừa quay đầu lại: “Mami, cố lên!”
Trình Ly Nguyệt hiểu rằng cậu bé rất yêu quý Cung Dạ Tiêu, cho dù mới nhận nhau nhưng tình cảm rất sâu đậm, chính là vì từ khi cậu bé ý thức được người khác có ba, trong đầu cậu vẫn luôn tưởng tượng ra một người cha, cậu bé khao khát có được tình yêu trọn vẹn.
Đây cũng chính là lí do khiến Trình Ly Nguyệt không ngăn cản tình cảm của con và Cung Dạ Tiêu, là một người mẹ cô không thể ích kỷ với con, mà phải tạo ra cho con một môi trường trưởng thành lành mạnh.
Trình Ly Nguyệt bước đi nhưng trong lòng không mấy tập trung nên đâu biết phía trước có bậc thang, cô bước hụt một bước, cả người mất thăng bằng, khuỵu gối về phía mặt đất trải xi măng.
“Á…” Trình Ly Nguyệt khẽ kêu lên một tiếng.
Tiếp theo đó đầu gối của cô quỳ mạnh xuống mỏm nhọn lồi lên, cô chỉ mặc một chiếc quần thể thao ngắn, đầu gối trắng như tuyết lập tức đỏ tấy, tím bầm, rớm máu.
“Mami…” Tiểu Trạch vội vàng lao từ trên xuống.
Cung Dạ Tiêu cũng bước xuống, Trình Ly Nguyệt đau đớn ngồi trên thềm đá, hai đầu gối đều bị thương.
Hai mắt cậu bé đỏ hoe, thương mẹ bật khóc: “Mami, có đau không?”
“Không đau, chỉ là vết thương nhỏ thôi, về bôi thuốc sẽ khỏi.” Trình Ly Nguyệt mặc dù rất đau nhưng nhìn thấy nước mắt của con, cô chỉ có thể nói không sao.
Cung Dạ Tiêu cúi người, cậu bé liền chu môi mách với anh: “Baba, mami bị thương rồi.”
Đôi mắt sâu thẳm của Cung Dạ Tiêu nhìn về phía Trình Ly Nguyệt: “Sao lại bất cẩn thế?”
Trình Ly Nguyệt hơi chột dạ, vừa rồi là cô không tập trung khi đi bậc thang.”
Cung Dạ Tiêu nói với cậu nhóc đang lo lắng khóc lóc: “Tiểu Trạch, con có thể tự xuống núi không?”
“Vâng!”
“Ừ, vậy đi thôi!” Cung Dạ Tiêu nói xong liền cúi xuống trước mặt Trình Ly Nguyệt: “Lên đây.”
Trình Ly Nguyệt nhìn tấm lưng rộng của anh, trái tim lỗi mất vài nhịp, anh định cõng cô xuống núi sao?
“Mami, mau trèo lên, để baba cõng xuống núi!” Cậu bé nói với co.
“Không cần đâu, tôi tự đi được.” Trình Ly Nguyệt không muốn nhờ vả anh ta, tối qua anh nói để con ở nhà họ Cung, cô bất giác trở lên đề phòng anh.
Trình Ly Nguyệt vừa run rẩy đứng dậy, hai cánh tay rắn chắc của Cung Dạ Tiêu đã đỡ lấy mông cô, cõng cô đứng lên, Trình Ly Nguyệt giật mình sợ hãi, không thể không vòng tay ôm lấy cổ anh, cứ như thế cô bị người đàn ông này cõng đi.
“Cung Dạ Tiêu, anh bỏ tôi xuống, tôi nói rồi, tôi có thể tự đi được.” Trình Ly Nguyệt giãy giụa phản đối.
Nào ngờ, cô bị tét mông hai cái: "Ngoan ngoãn giữ chắc vào.”
Trình Ly Nguyệt mặt đỏ bừng, cậu nhóc thì cẩn thận đi trước dẫn đường, không phát hiện ra sự lúng túng của mẹ.
Trình Ly Nguyệt không dám giãy giụa nữa, Cung Dạ Tiêu cõng cô xuống núi, về tới dinh thự, Trương Đức đã lấy hộp thuốc ra, Trình Ly Nguyệt ngồi xuống sofa, hai đầu gối đã được bôi thuốc đỏ, cũng may vết thương không sâu.
“Mami, hôm nay chúng ta không đi đâu nữa hết, ở nhà chơi có được không?” Cậu bé thương mẹ, không còn muốn đi chơi nữa.
Trình Ly Nguyệt cũng thấy cạn lời, mới sáng sớm đã khiến mình thành ra thế này, lại còn khiến con trai lo lắng tới vậy.
Một lát sau, người giúp việc làm xong bữa sáng, Trình Ly Nguyệt, cậu nhóc và Cung Dạ Tiêu cùng ngồi ăn.
Khi ăn sáng, Cung Dạ Tiêu tò mò hỏi cô: “Khi đi đường, đầu óc em nghĩ gì vậy?”
“Không nghĩ gì.” Trình Ly Nguyệt ủ dột trả lời.
Anh không hề tin điều cô nói, bậc thềm vừa lớn lại vừa bằng phẳng, vậy mà cô cũng ngã được, chắc chắn là không tập trung.
Ăn sáng xong cậu nhóc nhất quyết không chịu lên lầu chơi đồ chơi, cứ thế ngồi bên cạnh Trình Ly Nguyệt, nhìn chằm chặp vào vết thương của cô hi vọng có thể nhanh khỏi.
Cung Dạ Tiêu đưa cho hai mẹ con mỗi người một chiếc ipad, Trình Ly Nguyệt cũng tranh thủ rảnh rỗi, cùng con ôm ipad, cậu nhóc nghe ba trăm bài hát thiếu nhi, Trình Ly Nguyệt xem tin tức, Cung Dạ Tiêu thì về thư phòng xử lý công việc.
Trình Ly Nguyệt cho con xem một tiếng sau đó lên lầu chơi đồ chơi, không cho xem quá lâu.
1965.
Cậu bé ngoan ngoãn nghe lời, sau một giờ, cậu chạy lên lầu lấy máy bay điều khiển từ xa ra vườn chơi, Trình Ly Nguyệt cũng không xem nữa, chậm rãi bước ra vườn chơi cùng con.
Hai ngày cuối tuần trôi qua như vậy.
Cung Dạ Tiêu cũng ở nhà, buổi tối không tranh ngủ cùng con với cô, cậu bé cũng không bắt họ ngủ với nhau, Trình Ly Nguyệt bị thương, cậu bé không muốn ba người ngủ chung một giường đè vào chân cô.
Chớp mắt thứ hai đã tới, hôm nay cũng là thời điểm học sinh báo danh sau kì nghỉ hè, cậu bé nên đi học thôi.
Hôm nay, Trình Ly Nguyệt xin Linda nghỉ phép một ngày, Cung Dạ Tiêu đã thu xếp thủ tục để cậu bé nhập học, bây giờ, Trình Ly Nguyệt dẫn con vào trường tham quan.
Địa chỉ của trường không quá xa xôi, nhưng cũng rất đáng ngạc nhiên, ngôi trường giống như một thành lũy kiên cố, nguồn lực giáo viên hùng hậu, cơ sở hạ tầng đỉnh cấp, nề nếp trong trường học rất tốt, chả trách học phí mắc tới vậy.
Nhưng mức học phí này đối với người có tiền chẳng qua cũng không đáng là bao. Đối với người giàu có, điều quan trọng nhất là an toàn và giáo dục của con cái, đặc biệt là mảng an ninh, đây là điều họ coi trọng nhất.
Trình Ly Nguyệt nhìn khắp một lượt, so sánh với ngôi trường mầm non ở khu chung cư, đúng là một sự so sánh khập khiễng.
Cậu bé không thích đi học lắm, dọc đường đi cứ ngó ngang ngó dọc, miệng chu ra, cậu ta mới ba năm hai tháng tuổi, không khóc không ăn vạ đã là tốt lắm rồi.
Vừa nhìn thấy mấy đứa bé bằng tuổi cậu bé đều khóc nước mắt ngắn nước mắt dài.
Trình Ly Nguyệt cúi xuống, dịu dàng nhìn con, khuyên nhủ: “Tiểu Trạch à, mỗi bạn nhỏ đều phải đi học, đi học có thể học được rất nhiều thứ, ví dụ như học kiến thức, học cách đối nhân xử thế, sẽ có rất nhiều bạn bè, con biết không?”
“Vâng! Con sẽ ngoan ngoãn đi học.” Cậu bé rõ ràng không hề tình nguyện.
“Sau này, khi con tan học mỗi ngày, mami sẽ đến đón con đúng giờ có được không?” Trình Ly Nguyệt bảo đảm.
“Mami và baba cùng tới chứ?” Cậu nhóc hỏi.
Cung Dạ Tiêu cúi người, đưa tay ôm vai Trình Ly Nguyệt, mỉm cười đồng ý: “Được, hàng ngày ba và mami sẽ cùng tới đón con tan học.”
Trình Ly Nguyệt vì muốn phối hợp an ủi con trai đang sợ đi học, đành phải chịu đựng bàn tay kia, mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, ba mẹ sẽ cùng tới.”
Cậu nhóc thấy ba mẹ yêu thương nhau như vậy: "Vâng” xong liền dang đôi tay nhỏ bé của mình ôm lấy ba mẹ.
Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt được cậu bé ôm, lập tức má kề má, có cảm giác vô cùng thân mật, Trình Ly Nguyệt mặt nóng bừng, Cung Dạ Tiêu thì vô cùng tận hưởng cử chỉ này, hương thơm ngọt ngào của người con gái bên cạnh khiến anh tham lam hít thở thêm hai hơi.
“Baba, mami, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau nhé! Mãi mãi không rời xa! Gia đình ta phải yêu thương nhau!” Không biết cậu bé học câu này ở đâu, nói rất nghiêm túc.
Tâm nguyện của cậu bé khiến trái tim Trình Ly Nguyệt run lên, cậu quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, vừa hay bắt gặp ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý của anh, trong ánh mắt ấy có những tình cảm phức tạp mà cô không hiểu.
Trình Ly Nguyệt vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy đôi môi gợi cảm của Cung Dạ Tiêu khẽ mấp máy: “Được, gia đình ba người chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Giọng anh rất trầm, hơi thở ấm nóng giống như một chiếc lông vũ thổi nhẹ qua vành tai Trình Ly Nguyệt, câu nói này lọt vào tai cô cũng vô cùng tình cảm và mạnh mẽ.
Trình Ly Nguyệt nín thở, người đàn ông này nói thật hay đùa? Hay là lại lừa con trai cô?
“Vâng! Mami cũng hứa đi!” Cậu bé nghe thấy ba hứa rồi, giờ muốn nghe mẹ hứa.
Trình Ly Nguyệt có thể hứa gì chứ? Gia đình ba người mãi mãi ở bên nhau cũng có nghĩa là cô phải gả cho người đàn ông này? Bây giờ cô rất sợ loại sinh vật là đàn ông này.
“Tiểu Trạch à, mẹ con đã thầm đồng ý rồi.” Cung Dạ Tiêu biết cô xấu hổ, nên giúp cô giải vây.
Cậu bé cũng không làm khó mẹ, buông cánh tay đang ôm chặt ra, lúc này, giáo viên chủ nhiệm của cậu, một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi có kinh nghiệm dạy học phong phú bước tới: “Tiểu Trạch, hôm nay tới trường chơi có vui không?”
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay chào ba mẹ ở sau lưng: “Chào ba mẹ, tan học ba mẹ nhớ đến đón con nhé!”
Cung Dạ Tiêu gật đầu nhìn theo cậu bé, Trình Ly Nguyệt cũng mỉm cười nhìn cậu, khi cậu bé được cô giáo dẫn đi, nụ cười của Trình Ly Nguyệt cũng tắt dần.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Tôi hi vọng sau này anh không nói những lời lừa gạt con nữa, nó còn bé, sẽ tưởng là thật.”
Cung Dạ Tiêu khẽ nhíu mày: “Tôi nói dối con khi nào?”
“Chính là câu nói ban nãy, cái gì mà gia đình ba người mãi mãi bên nhau? Những việc không làm được thì đừng hứa.” Trình Ly Nguyệt chỉ thẳng ra câu nói này.
Đôi lông mày rất đẹp của Cung Dạ Tiêu nhíu chặt lại, anh đột nhiên giơ tay, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ bé của cô kéo sát lại gần mình: “Ai nói tôi không làm được, chỉ cần em dám gả tôi sẽ dám cưới.”
Gọng nói trầm thấp, hơi khàn và kiên quyết.
Trình Ly Nguyệt ngạc nhiên mở tròn mắt, giơ tay đẩy anh ra theo bản năng: “Cung Dạ Tiêu, ai nói tôi sẽ gả cho anh?”
“Đời này em ngoài gả cho tôi ra, em thử gả cho người đàn ông khác thử xem! Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ người đàn ông nào làm cha dượng của con trai tôi.” Cung Dạ Tiêu cảnh cáo, lời nói ẩn chứa nguy hiểm chí mạng, bàn tay trên eo càng giữ chặt khiến cô áp sát người anh hơn.
Trình Ly Nguyệt nổi giận đẩy anh ra: “Anh buông tôi ra.”
“Em dám gả cho người đàn ông khác vậy thì hắn ta chắc chắn sẽ trở thành con ma đoản mệnh.” Anh tiếp tục lên tiếng cảnh cáo.
Trình Ly Nguyệt mặt đỏ như gấc, cô giận dữ nói: “Tôi gả hay không liên quan gì tới anh, hơn nữa người nhà anh đâu có xem tôi ra gì?”
Cung Dạ Tiêu mặt biến sắc, anh buông tay ra, Trình Ly Nguyệt lảo đảo lùi lại sau mấy bước, kinh ngạc nhìn anh.
Sắc mặt Cung Dạ Tiêu căng thẳng, ánh mắt phức tạp nhìn cô, trầm giọng ra lệnh: “Việc em cần làm bây giờ là cùng con ngoan ngoãn ở bên tôi, không được đi đâu cả.”
Trình Ly Nguyệt mím chặt môi, vừa nãy cô đã nói đúng rồi sao? Người nhà anh ta quả nhiên không đồng ý? Chắc đã tỏ thái độ rồi.
“Cung Dạ Tiêu, tôi cũng cảnh cáo anh, anh dám mang con rời xa tôi, tôi có chết cũng không tha cho anh.” Ánh mắt Trình Ly Nguyệt nhìn anh chằm chặp, bàn tay nắm chặt, khí thế trên người cũng lan tỏa.
Mặc dù khí thế của cô không là gì đối với anh nhưng anh không thể bỏ qua đôi mắt ngập tràn oán hận của cô, anh thở dài: “Vậy thì hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi hứa con sẽ mãi mãi ở bên em.”
“Thật chứ?” Trình Ly Nguyệt không dám tin anh.
Cung Dạ Tiêu đột ngột bước tới, nắm lấy tay cô: “Em cứ tin tôi là được.”
Trình Ly Nguyệt sửng sốt vài giây, năm ngón tay bị anh giữ chặt, cứ như thế bị anh kéo ra ngoài cổng trường.