Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài

Chương 621




Lam Ca cùng Diệp Tiểu Thi quyết định đi du lịch khắp nước X sau đó mới về đảo, hai trái tim lúc này đã thân mật khăng khít không hề có kẽ hở, có lẽ tình cảm cần phải trải qua thử thách mới có thể khiến người ta nhìn rõ suy nghĩ trong thâm tâm của mình hơn.

Lần này Lam Ca đuổi theo cô, cùng với việc anh chân thành giải thích, giải tỏa khúc mắc trong lòng Diệp Tiểu Thi, đã khiến cô có thể nhìn thấy trái tim thật lòng yêu cô của anh.

Những điều bất an và không chắc chắn đều đã được kiểm chứng, anh yêu cô, tình yêu của anh không liên quan gì tới báo ân, cô cũng nhận ra con tim mình từ lâu đã không thể rời xa anh.

Trong nước.

Sau hôn lễ, cuộc sống của Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu lại trở về như thường lệ, yên bình giúp chồng chăm con. Bệnh viện cũng thông báo tin tốt lành, trí nhớ của Trình phu nhân đã tìm lại được, giai đoạn cuối không có tác dụng phụ, điều này cho thấy nghiên cứu lần này đã thành công.

Chỉ cần đợi bệnh viện làm thêm một vài lần kiểm tra quan trọng nữa là Trình Ly Nguyệt có thể tiếp nhận điều trị bằng loại thuốc này, Tịch phu nhân ghi chép tình hình mỗi ngày của mình càng thêm kỹ lưỡng hơn, bà bình an cũng có nghĩa con gái bà sau này sẽ khỏe mạnh bình an.

Chớp mắt, nửa tháng nữa lại qua đi, Cung Vũ Ninh càng lớn càng xinh đẹp, đáng yêu và ngây thơ. Biểu hiện của Cung Vũ Trạch ở trường học cũng tốt ngoài mong đợi, trở thành nhân vật tiếng tăm trong trường, tuy ít tuổi nhưng đã xuất hiện ở các cuộc thi lớn, hơn nữa thành tích phi phàm, hoàn toàn không cần phải lo ngại.

Nghỉ hè đã tới, cậu nhóc bắt đầu nhớ tới cuộc sống ở nông trại, vợ chồng Cung Thánh Dương cũng quyết định tới kỳ nghỉ hè sẽ về lại nông trại để giải quyết vấn đề thu hoạch nho. Cung Dạ Tiêu cũng rất ủng hộ sự nghiệp này của ba mẹ mình, điều này không chỉ dừng lại ở việc kiếm tiền mà cả nông trại đã trở thành một tập thể, ba mẹ sống ở đó mười mấy năm, nuôi sống mấy trăm công nhân của nông trại, họ quyết định mùa hè mỗi năm sẽ qua đó sống hai tháng, cũng coi là làm phong phú đời sống tinh thần cho hai người.

Lần này họ vẫn quyết định dẫn theo Trình Vũ Trạch, Trình Ly Nguyệt thì ở lại trong nước chăm con cùng với Cung Dạ Tiêu, đây cũng là một cuộc chia ly nhỏ của gia đình.

Ở sân bay, ba chiếc xe màu đen dừng ở ngoài cửa, cửa đường đi dành cho khách hàng vip, vợ chồng Cung Thánh Dương đi cùng sáu vệ sĩ, dẫn theo Cung Vũ Trạch bước vào cửa kiểm tra an ninh.

Cung Vụ Trạch lớn hơn, chiều cao đã đạt tới một mét ba, mặc áo t-shirt màu đen cùng với quần bò, khoác ba lô nhỏ màu đen rất ngầu, mái tóc ngắn đen nhánh được cắt tỉa gọn gàng, ngũ quan tinh thế mang nét cứng rắn của nam tử hán, cậu bé trưởng thành tập trung mọi ưu điểm của Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt, là một hotboy nhỏ tuổi.

Chỉ cần mười mấy năm nữa thôi sẽ lại trở thành hậu bối ưu tú của gia tộc Cung Thị, và dường như đã có dấu hiệu xuất sắc hơn thế hệ đi trước.

Trình Ly Nguyệt đứng ở đại sảnh tiễn con trai và ba mẹ chồng, cô nhóc trong lòng Cung Dạ Tiêu miệng đang ngậm một chiếc kẹo mút, cũng đang vẫy tay chào anh, đợi sau khi không nhìn thấy anh mình nữa , đôi mắt to tròn của cô bé lập tức rưng rưng nước mắt, giọng nói non nớt gọi: "Anh ơi... anh ơi..."

Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại khiến trái tim Cung Dạ Tiêu tan chảy, anh cưng chiều thơm con gái, an ủi một tiếng: "Đừng lo lắng, anh con mấy ngày nữa sẽ lại về chơi với con."

Cung Vũ Ninh mở to đôi mắt long lanh, đưa tay ôm cổ ba, đầu vùi vào ngực anh vô cùng tội nghiệp.

Trình Ly Nguyệt đứng bên cạnh mỉm cười thơm nhẹ lên má con gái, nói với Cung Dạ Tiêu: "Buổi trưa hãy cùng em tới nhà mẹ em ăn cơm nhé!"

"Ừ! Anh cũng nên tới thăm mẹ thôi!" Cung Dạ Tiêu gật đầu, vì thời gian này anh quá bận nên không có thời gian đi cùng cô.

"Mẹ gọi điện nói anh em và Dương tiểu thư có hẹn hò vài lần, có lẽ tháng sau sẽ tổ chức đính hôn." Trình Ly Nguyệt cũng mừng thay cho anh mình.

Cung Dạ Tiêu có vẻ kinh ngạc: "Đây là quyết định của anh trai em sao?"

"Mẹ nói anh em rất thích Dương tiểu thư." Trình Ly Nguyệt cũng nghe mẹ mình nói vậy, hàng ngày anh trai cô đều ở phủ tổng thống, cô rất ít khi làm phiền anh.

"Anh em thích là được." Cung Dạ Tiêu tin vào con mắt nhìn người của Tịch Phong Hàn, người anh lựa chọn chắc chắn là người thích hợp với anh.

Thân phận như Tịch Phong Hàn, nửa kia trong tương lai phải được lựa chọn kỹ càng, vì cuộc sống tình cảm của anh sẽ bị cả quốc gia thậm chỉ toàn quốc chú ý, anh nhất định phải lựa chọn thận trọng người bạn đời sẽ cùng anh đứng trên đỉnh cao chính trị.

Tới nhà họ Tịch, tâm trạng của Tịch phu nhân gần đây rất tốt, tìm lại được những kí ức trước đây, linh hồn đã được ghép hoàn chỉnh, đời người cũng trở lên có ý nghĩa hơn.

Kí ức của bà đối với ba Trình Ly Nguyệt rất sâu sắc, mối tình đó vốn không nên xuất hiện trong đời bà nhưng lại bất đắc dĩ xuất hiện, ông dịu dàng và bao dung, vô cùng cưng chiều bà, cho bà cuộc sống yên ổn sau khi mất trí, lòng bà vô cùng cảm kích.

Bây giờ bà đã cao tuổi, cũng đã gần đi hết đời người, điều bà mong chờ duy nhất chính là hạnh phúc của con trai và con gái, con gái đã gả chồng và cũng đã có con, con trai quyền cao chức trọng nhưng vẫn đơn hình lẻ bóng.

Có điều Tịch phu nhân cảm thấy nguyện vọng của mình sắp thành sự thật, theo bà được biết, con trai bà đã hẹn hò với Dương Vân Nhược mấy lần, tình cảm đang phát triển theo chiều hướng ổn định. Nếu như không có gì bất trắc, bạn đời của con bà sẽ chính là Dương Vân Nhược tính tình cởi mở có thân phận, gia thế khá ổn này.

Nước M.

Trước cổng trường đại học Ivy League, một cô gái ăn vận thời thượng bước ra, sau lưng cô là một cô gái trẻ tuổi chạy theo, nhíu mày hỏi: "Bùi tiểu thư, cô đi đâu vậy?"

"Đừng đi theo tôi." Bùi Mạn Lâm quay đầu nhìn cô gái theo sau mình, tức giận nói: "Ông tôi phái cô tới để bảo vệ tôi, không phải để nổi bật hơn tôi, cô cũng không nhìn xem mình có thân phận thế nào, nếu như không phải ông tôi cho cô một xuất học, cô tưởng rằng mình có thể vào ngôi trường thế này để tu nghiệp sao?"

"Tôi rất biết ơn ông Bùi đã cho tôi cơ hội này, nhưng tôi chưa bao giờ muốn nổi bật hơn cô."

"Cô đừng đắc ý nữa, tại sao bảo vệ luận án lần này cô lại xuất sắc hơn tôi? Có phải cô đã sao chép ở đâu không?" Bùi Mạn Lâm khoanh tay, vẻ mặt giễu cợt nhìn cô gái phía sau.

"Tôi không làm vậy." Cô gái có gương mặt trắng trẻo bình tĩnh trả lời.

"Rốt cuộc ông tôi tìm cô từ chỗ nào vậy? Có phải cô cho rằng mình xuất sắc hơn tôi rất đáng để kiêu ngạo không? Tôi nói cho cô biết, cô cùng lắm cũng chỉ là vệ sĩ cho tôi mà thôi, lại còn là một đứa trẻ mồ côi, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất đừng đắc tội với tôi, nếu không tôi sẽ cho cô biến ngay lập tức."

"Tôi có nhận lương, là ông cô trả cho tôi, tôi nhất định phải bảo vệ sự anh toàn cho cô."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.