Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài

Chương 62: Bị ức hiếp




1962.Trình Ly Nguyệt và Trương Siêu đi về phía sảnh buffet, còn Cung Dạ Tiêu cũng bước ra khỏi hành lang, anh nheo mắt nhìn về phía nhà vệ sinh, đợi Trình Ly Nguyệt.

Cung Dạ Tiêu cầm một ly rượu vang đỏ, thảnh thơi dựa vào tường của hành lang, ánh đèn chiếu bên trên rọi xuống người anh, như thể một hoàng tử bước ra từ trong tranh vẽ, vô cùng cuốn hút.

Lần này có không ít những cô gái trẻ tới triển lãm, nhìn thấy người đàn ông này lập tức tim đập xốn xang, mặt đỏ bừng bừng, thầm khen quá đẹp trai.

Cung Dạ Tiêu sau khi trở thành gia chủ của nhà họ Cung, hình của người nhà họ Cung gần như đã bị gỡ xuống khỏi mạng internet, vì thế mọi người đều biết tên Cung Dạ Tiêu, cũng biết đó là một người đàn ông đẹp trai tuấn tú như satan, người thường rất ít nhìn thấy hình của anh ta, anh không giống như những đối tượng con nhà giàu khác, thường để lộ không ít bê bối, chỉ sợ người không biết tới mình.

Anh, thần bí, kín tiếng.

“Đẹp trai quá! Trời ơi! Người đàn ông đẹp trai thế này ở đâu ra vậy?”

“Ước gì có được số điện thoại của anh ấy.”

Hai cô gái hào hứng tới mức vừa đi vừa thì thầm to nhỏ.

Đáng tiếc, nhìn gương mặt của anh chừng hai phút, liền thấy anh tỏ vẻ khó chịu và không vui.

Cô ta vào nhà vệ sinh sao lâu vậy?

Cung Dạ Tiêu tiếp tục đợi chừng vài phút, cuối cùng anh có một suy đoán, có lẽ cô ấy đã ra rồi, chỉ là muốn tránh anh mà thôi!

Chết tiết, cô ta trốn tránh anh?

Sợi dây thần kinh phẫn nộ của anh giống như rất dễ dàng bị Trình Ly Nguyệt tác động.

Đôi chân dài của Cung Dạ Tiêu bước những bước chân vững chắc, nhanh nhẹn, anh bắt đầu tìm kiếm Trình Ly Nguyệt trong đại sảnh, tìm một vòng vẫn không thấy cô đâu, ánh mắt anh nhìn về phía hành lang nối liền với sảnh buffet, anh nheo mắt bước đi.

Trong sảnh buffet, ánh đèn lãng mạn, không khí rất nên thơ, trên bàn có cắm hoa hồng đỏ, bài trí như thể nơi hẹn hò của tình nhân.

Trình Ly Nguyệt và Trương Siêu cầm đĩa ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, ăn được một lúc, Trình Ly Nguyệt không chú tâm cho lắm, cô suy nghĩ không biết Trình Dạ Tiêu có tới tìm cô hay không?

Thôi mặc kệ, dù sao thì họ cũng không tới cùng nhau, cô không cần phải quan tâm tới anh ta.

“Trình tiểu thư, tin rằng năng lực làm việc của cô nhất định không tồi.”

“Tôi là một người mới vào nghề, chỉ có thể nói là bình thường.” Trình Ly Nguyệt khiêm tốn nói.

Triêu Siêu mỉm cười nhìn cô: “Chúng ta cùng nghề, không có khái niệm người mới người cũ, nhiều lúc năng lực đột phá của người mới còn mạnh hơn, tôi tin rằng cô sẽ nhanh chóng trở lên xuất sắc.”

Trình Ly Nguyệt mỉm cười: “Cám ơn lời khen ngợi.”

Ở cửa vào, một bóng người tuấn tú lôi cuốn bước vào, ánh mắt sắc bén như hổ báo của anh lướt qua sảnh ăn, cuối cùng dừng lại ở vị trí gần cửa sổ, trên người người phụ nữ đang ngồi ăn cùng với một người đàn ông, đáng chết là, cô còn cười rất rạng rỡ với anh ta.

Anh tìm cô mười mất phút, còn cô thì lại ngồi cười đùa vui vẻ với một người đàn ông khác, ăn bữa tối lãng mạn.

Lại còn nói không phải tới quyến rũ đàn ông, vừa quay lưng đi đã tìm được một đối tượng khác rồi.

Đôi mắt đang cười của Trình Ly Nguyệt khẽ ngẩng lên, bất giác nhìn thấy anh đang đi vào, cô giật nảy mình, Cung Dạ Tiêu sao lại tới đây?

Khi Cung Dạ Tiêu bước tới, Trương Siêu cũng chú ý tới người đàn ông có khí thế mạnh mẽ này, anh kinh ngạc một lát, liền hỏi Trình Ly Nguyệt.

“Bạn của cô sao?”

“A…” Trình Ly Nguyệt định nói gì đó thì một giọng nam lạnh lùng đã trả lời thay cô: “Cô ấy là mẹ của con trai tôi.”

Trương Siêu ngạc nhiên, nhìn Trình Ly Nguyệt tỏ vẻ khó tin: “Cô có con rồi sao? Cô kết hôn rồi?”

“Xin lỗi.” Trình Ly Nguyệt bối rối xin lỗi, sau đó đứng dậy, vừa đứng dậy cánh tay đã bị người đàn ông giữ chặt, kéo đi về phía lối ra.

Cổ tay của Trình Ly Nguyệt đau nhức, cô kêu lên: “Cung Dạ Tiêu, anh làm tôi đau rồi, anh bỏ tôi ra.”

Ánh mắt Cung Dạ Tiêu nhìn về phía ban công bên cạnh, ban công có rèm che kín, anh nghĩ ngợi một lát sau đó kéo cô vào.

Lưng Trình Ly Nguyệt dựa sát vào tường, cổ tay lúc này mới được buông ra, cô xoa nhẹ cổ tay đang bị đau, trừng mặt nhìn người đàn ông bá đạo vô lý này: “Anh đang làm cái gì vậy?”

“Còn tôi cũng muốn hỏi em, em đang làm gì! Vừa quay đi đã mải đi quyến rũ người đàn ông khác rồi? Hử?” Người anh bỗng nhiên áp sát lại, ghì chặt cô dựa sát tường.

Tình Ly Nguyệt há miệng định kêu lên, anh ghé sát tai cô cảnh cáo: “Kêu đi! Kêu to lên để người ta tới xem.”

Tiếng kêu Trình Ly Nguyệt lập tức bị nuốt lại, mặt đỏ bừng, đưa tay đẩy anh ra: “Cung Dạ Tiêu, anh đừng làm bừa.”

“Nếu như em cần đàn ông, tôi không ngại giúp cô thỏa mãn.”

Trình Ly Nguyệt giận dữ đẩy anh ra: “Anh nói linh tinh gì vậy?”

Tuy nhiên, một giây sau, hai tay cô bị anh kẹp chặt trong tay, giữ cao trên đỉnh đầu, mùi vị đàn ông nguy hiểm và lạnh lùng ập tới, giọng khàn quyến rũ lẩn quất bên tai: “Tôi có lòng tin có thể làm em thỏa mãn hơn bất cứ người đàn ông nào.”

Trình Ly Nguyệt tức tối, người cô bị giữ chặt, cảm giác nguy hiểm nam tính ập tới, cô đang định đẩy anh ra xa một chút, mới khẽ mấp máy môi đã bị nụ hôn của anh chặn lại.

Trình Ly Nguyệt vốn dĩ đang bị anh ép sát vào tường, muốn tránh nụ hôn này cũng không có cách nào cả, đầu ngửa ra sau sẽ là tường, nụ hôn cháy bỏng có ý vị trừng phạt mạnh bạo ập tới.

Đôi mắt anh không hề nhắm lại, chỉ khẽ khép hờ, sâu hun hút tựa hồ hố đen, muốn hút cô vào trong.

Hơi thở của Trình Ly Nguyệt trở lên gấp gáp, lồng ngực nhấp nhô liên tục.

Hôn tới phút cuối, anh buông cô ra trước, vẻ mặt kiềm chế và nhẫn nhịn.

Cô đúng là yêu tinh.

Cung Dạ Tiêu buông cô ra, đồng thời ra lệnh: “Cùng tôi đi đón con.”

Trình Ly Nguyệt cũng nhũn người dựa lên tường, cô muốn chửi thề, nhưng phát hiện ra rằng không còn sức để chửi anh ta, chỉ không ngừng thở mới dễ chịu hơn một chút.

“Mười phút nữa tôi đợi em ngoài cửa.” Cung Dạ Tiêu nói xong liền vén rèm bước ra.

Sau lưng, Trình Ly Nguyệt giận dữ nghiến răng nghiến lợi, hơi thở toàn mùi vị của anh, cô đưa tay lau miệng, trong đầu bây giờ vẫn còn choáng váng vì thiếu oxy.

Cung Dạ Tiêu đi thẳng ra ngoài cửa, dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt anh sa sầm, dường như đang phải nhẫn nhịn vô cùng khổ sợ.

Nụ hôn ban nãy đã khiến anh rung động nảy sinh ham muốn, nhưng không có nơi giải tỏa, đối với đàn ông mà nói đây là một sự giày vò.

Trình Ly Nguyệt đứng ở ban công để lấy lại bình tĩnh, cô thề rằng cô không muốn ở cùng người đàn ông này, nhưng cô phải đi đón con, cô không thể bỏ mặc con ở nhà họ Cung.

Cô hít thở thật sâu, triển lãm hội họa đã bị người đàn ông kia hủy hoại hoàn toàn, nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ.

Cô sầm mặt bước ra, thấy người đàn ông dựa vào cột hành lang hút thuốc, khói thuốc khiến ngũ quan tuấn tú hoàn mỹ của anh càng trở lên tà mị, nguy hiểm.

Cung Dạ Tiêu nheo mắt nhìn nét mặt sa sầm của cô, anh cắm điếu thuốc lên khay dập thuốc bên cạnh, dẫn cô đi về phía xe của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.