Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài

Chương 60




1960.Lúc này, một bóng người nhỏ bé chạy từ ngoài cửa vào, sau lưng còn có một con chó rất to, cả hai nhào lên người anh, Cung Dạ Tiêu ôm lấy cậu bé, Shiba thì tự nhảy lên sofa, dùng cái đầu lớn của nó dụi lên vai Cung Dạ Tiêu.

Cung Dạ Tiêu giơ tay vuốt ve Shiba, sau đó nhìn gương mặt mướt mát mồ hôi của con, chắc nhóc tì chơi rất vui vẻ: “Baba, Shiba rất đáng yêu! Con rất thích.”

Shiba mừng rỡ kêu lên, lúc này quản gia cũng đỡ ông Cung bước vào, Shiba lại nhảy xuống khỏi sofa, đón chủ nhân của mình.

“Thằng bé này hiếu động quá, ta già rồi già rồi, không theo kịp.” Ông Cung ngồi xuống trước mặt cậu nhóc mới phát hiện ra mình sắp sửa không đi nổi nữa.

“Tiểu Trạch, ba nói chuyện này với con, tôi nay con ăn cơm cùng cụ có được không? Ba có chút việc, sẽ tới đón con muộn một chút.” Cung Dạ Tiêu thương lượng với con trai.

Cậu bé chớp chớp đôi mắt to tròn, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, vậy ba có thể đón cả mẹ về nhà được không?”

Cung Dạ Tiêu mỉm cười: “Được!”

Ông Cung ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày, xem ra đứa bé này rất bám mẹ.

Thời gian tiếp theo, ông Cung ngủ trưa một lát, Cung Dạ Tiêu dẫn con tới công viên gần đó chơi, do nơi này thuộc khu quý tộc, nên anh cũng dẫn theo vệ sĩ, cậu bé chơi rất vui vẻ.

Mặc dù Tiểu Trạch cũng mới ba tuổi, nhưng thấy cậu bé cùng các bạn nhỏ bốn năm tuổi chơi cầu trượt cũng rất ra dáng.

Trình Ly Nguyệt bận rộn ở văn phòng thêm một lúc, ngẩng đầu nhìn thì đã năm giờ, sáu giờ bữa tiệc bắt đầu, cô phải chuẩn bị một lát, cô bước tới gõ cửa phòng làm việc của Linda: "Chị Linda ơi, em có thể xin về trước được không?”

“Bây giờ đi hả?”

“Vâng, em qua đó trước.”

“Em cứ thế này đi dự tiệc sao?”

“A? Vâng ạ!”

“Em cứ đi thế này người ta lại tưởng em là nhân viên phục vụ! Đi, chị cũng định ra ngoài, chị có quen một chủ tiệm lễ phục, em tới đó thuê một bộ đi!” Linda khuyên.

Trình Ly Nguyệt rất ít khi tham gia những hoạt động thế này nên không hiểu rõ quy tắc, khi Linda vừa bước ra cô liền ôm chầm lấy cô ấy, cười nói: “Chị Linda, chị tốt với em quá, em phải báo đáp chị sao đây!”

“Gửi cho chị những bản thiết kế tốt nhất, đấy là báo đáp tốt nhất.” Linda cười ha ha, cùng cô rời khỏi công ty.

Tiệm lễ phục mà Linda nói nằm trong một trung tâm thương mại cách công ty không xa, mặc dù cửa cửa tiệm không lớn nhưng lễ phục bên trong thì vô cùng đẹp đẽ, tinh tế. Ở đây thuê một bộ giá hơn một ngàn tệ, nhưng Trình Ly Nguyệt cảm thấy rất đáng giá, vì bữa tiệc tối nay rất có giá trị đối với cô, không thể nào dùng tiền để cân đo được.

Đối với những người cần dựa vào linh cảm để làm việc, cho dù chỉ là một tia linh cảm cũng vô cùng quý giá, nói không chừng từ đó sẽ cho ra đời một kiệt tác để đời.

Linda chọn giúp cô một bộ lễ phục kiểu hai dây màu xanh ngọc, Trình Ly Nguyệt rất ít khi mặc lễ phục lộ nhiều như thế này, khó tránh có phần bối rối, nhưng hiệu quả khi mặc trên người thì tới bản thân cô cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Woa! Dáng người của tiểu thư thật đẹp, nước da trắng quá, bộ lễ phục này rất kén người, người bình thường eo không đủ nhỏ sẽ không mặc được.” Bà chủ tiệm tấm tắc khen ngợi.

Trước ngực là thiết kế cổ chữ V, không quá lộ, nhưng khiến cô khó chấp nhận được là phần lưng, sau lưng chỉ là những sợi dây nhỏ xíu đan xen lại với nhau, lộ tới dưới dây áo lót bình thường một chút.

“Lát nữa bảo bà chủ chải tóc cho em, tối nay em hãy buông tóc xõa xuống! Đảm bảo không vấn đề gì.” Linda ngưỡng mộ, trẻ tuổi thật tuyệt.

“Được đấy, chúng tôi sẽ giúp cô tạo mẫu, trang điểm nữa, là khách quen nên chúng tôi sẽ tặng thêm dịch vụ đi kèm.” Bà chủ cũng là người rất thoải mái.

Trình Ly Nguyệt nghiến răng đồng ý, bà chủ chải mái tóc đen nhánh của cô thành kiểu cong gợn sóng, tóc mai cũng được chải rất tự nhiên gợi cảm, làm tôn lên gương mặt trái xoan hoàn mỹ của cô.

Làm tóc xong, trang điểm nhẹ, bà chủ không khỏi khen ngợi: “Tiểu thư, cô xinh đẹp hơn bất cứ minh tinh nào mà tôi từng gặp!”

Điều này khiến Trình Ly Nguyệt hơi xấu hổ, mấy năm gần đây cô chưa từng quan tâm tới dung mạo của mình, nhưng ở bên con trai ngày nào cô cũng cảm thấy vui vẻ và mãn nguyện.

“Được rồi, chị đưa em tới bữa tiệc, lễ phục trả lại trong vòng ba ngày là được. Khi về chị có bạn ở đó sẽ bảo họ đưa em về.” Linda dặn dò.

Trình Ly Nguyệt vô cùng cảm kích.

Khoảng năm giờ năm mươi phút, Trình Ly Nguyệt tới nơi, nơi này trong mắt Cung Dạ Tiêu chỉ là một bữa tiệc nhỏ, nhưng trong mắt những người bình thường như Trình Ly Nguyệt thì đây đã thuộc loại quy mô lớn cực kỳ sang trọng rồi.

Quẹt thiệp mời ở ngoài cửa, Trình Ly Nguyệt chậm rãi bước vào trong đại sảnh huy hoàng, chỉ thấy trong đại sảnh rộng lớn có trưng bày hàng trăm tác phẩm lớn nhỏ, Trình Ly Nguyệt nhìn cách ăn vận của nhân viên phục vụ, quả nhiên đều là sơ mi trắng kết hợp với quần ngắn màu đen, khách mời nữ đều mặc những bộ lễ phục thanh lịch, hút hồn, tay cầm một ly rượu sâm banh, vẻ mặt khoan thai ngắm nhìn các tác phẩm hội họa.

Cô thực sự rất cảm kích vì dự đoán của Linda, nếu không cô cứ ăn vận như vậy tới đây sẽ chẳng khác nào nhân viên phục vụ.

“Tiểu thư, cho hỏi cô muốn uống gì?” Một nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi bước tới hỏi.

“Sâm banh, cám ơn!” Trình Ly Nguyệt mỉm cười.

Tay cầm một ly sâm banh, Trình Ly Nguyệt bắt đầu tìm một bức họa, chậm rãi thưởng thức, cảm giác này vừa thoải mái, vừa hưởng thụ, lại có thể cảm nhận được linh cảm không ngừng từ trong bức tranh.

Trình Ly Nguyệt đang đứng ngắm một bức tranh, cô không hề hay biết bóng dáng của cô cũng trở thành cảnh đẹp trong mặt những người đàn ông ở đây, có một số nhiếp ảnh gia hướng ống kính về phía cô, chúp lại bóng hình yêu kiều xinh đẹp của cô, có một số chàng trai trẻ cũng muốn nhân cơ hội này làm quen với cô.

Mặc dù xem triển lãm hội họa là một loại hưởng thụ nghệ thuật, nhưng đối với nghệ sỹ mà nói những thứ đẹp đẽ đều là hưởng thụ, vì thế vẻ đẹp của Trình Ly Nguyệt khiến họ muốn tiếp cận.

Trình Ly Nguyệt đang đứng ngắm một bức tranh, sau lưng có một chàng trai trẻ cao lớn điển trai bước tới, bình luận bức tranh mà Trình Ly Nguyệt đang xem: “Nét đặc sắc của bức tranh này nằm ở sự tùy ý thanh thoát giữa giống và không giống, xem ra họa sỹ là một người không chịu gò bó.”

Trình Ly Nguyệt trả lời anh ta một câu: “Là tác phẩm thời kì đầu của Ferrero, ý cảnh rất đẹp!”

Chàng trai trẻ thấy cô bắt chuyện không khỏi vui mừng: “Xem ra hiểu biết của tiểu thư về hội họa rất thấu đáo.”

“Cái này có liên quan đôi chút tới nghề nghiệp của tôi, vì thế tôi có quan tâm hơn.” Trình Ly Nguyệt mỉm cười, vô cùng tao nhã.

“Vừa hay tôi không hiểu về lĩnh vực này lắm, không biết tiểu thư có thể cùng tôi thưởng thức các tác phẩm hội họa không?” Chàng trai vội vàng tiến thêm một bước tiếp cận cô.

Đúng lúc, này một giọng nam lạnh lùng bất ngờ vang lên sau lưng: “Cô ấy có bạn đi cùng rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.