Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài

Chương 59: Đàn ông đi cùng




1959.Cung Dạ Tiêu nghiến răng, cách làm của ông anh đứng trên góc độ của nhà họ Cung mà nói thì không có gì quá đáng, nhưng nếu đứng ở góc độ của Trình Ly Nguyệt thì đúng là một cách làm tàn nhẫn.

“Dạ Tiêu, bây giờ con là gia chủ nhà họ Cung, nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Cung tuyệt đối không thể là người lai lịch không rõ ràng, từng ly hôn, chồng cũ của cô ta lại còn là người của nhà họ Lục.” Nói tới nhà họ Lục, ông Cung lập tức nghiến răng nghiến lợi.

“Ông, thù oán của ông và nhà họ Lục đã qua nửa thế kỉ rồi, ông còn nhớ để làm gì?” Cung Dạ Tiêu khuyên nhủ, mặc dù anh không rõ những chuyện trước đây của ông mình và nhà họ Lục nhưng trong ấn tượng của anh, ông anh chưa bao giờ có thiện cảm với người nhà họ Lục.

“Hừm, nói chung ông không thích người họ Lục, mẹ của đứa bé này từng gả cho nhà họ Lục, ông càng không thích, ông biết bây giờ con cũng thường xuyên qua lại với mẹ của đứa bé, con tốt nhất hãy biết chừng mực, đừng vượt quá giới hạn.” Ông Cung kiên quyết nói.

Cung Dạ Tiêu nét mặt bình tĩnh, không tỏ thái độ gì, chỉ gật đầu: “Con sẽ ghi nhớ.”

“Ông rất thích đứa bé này, nó rất giống con hồi nhỏ, mắt, ngũ quan đều giống như tạc.” Ông Cung nhắc tới cậu bé thái độ lập tức trở lên ôn hòa và từ bi, đâu có uy nghiêm và kiên quyết như ban nãy.

“Mắt của đứa bé không giống con, giống mẹ bé.” Cung Dạ Tiêu phản bác một câu.

Ông Cung trừng mắt lườm anh, ông cầm lấy gậy: “Ông đi chơi với chắt nội đây, con xuống bếp dặn người làm, xem cu cậu muốn ăn gì.”

“Ông, ông muốn coi chắt nội thì gọi quản gia dẫn nó tới là được.” Cung Dạ Tiêu đứng dậy đỡ ông.

“Không cần, để ông tự đi.” Ông Cung nói xong liền một tay chắp lưng, một tay chống gậy hồ hởi đi ra ngoài.

Sau lưng, Cung Dạ Tiêu bước xuống nhà bếp, dặn người làm nấu thức ăn nhạt một chút là được.

Dặn dò xong, anh liền ngồi xuống sofa, nét mặt trầm tư.

Trong vườn hoa, cậu nhóc phát hiện ra một con chó Shiba rất đẹp, đây là thú cưng của ông Cung, không ngờ chú chó Shiba này rất thông minh, vừa nhìn đã nhận ra cậu nhóc là người nhà họ Cung, không những vui mừng chạy tới bên cậu nhóc mà còn cùng cậu chơi bóng trên bãi cỏ.

“Thằng bé này thật hiếu động, quậy tưng bừng với Shiba.” Ông Cung khen một câu.

“Lão gia, đứa bé này thật đáng yêu, lớn lên nhất định sẽ là một tiểu thiếu gia ưu tú!” Quản gia cảm thán.

Ông Cung có phần tiếc nuối, ông chắc chắn không thể nào nhìn thấy cậu nhóc sau khi trưởng thành, nhưng thấy chắt nội mình thông minh đáng yêu thế này âu cũng là một chuyện đáng mừng.

Trình Ly Nguyệt ăn cơm trưa xong liền cầm một tách cà phê ngồi trước cửa kính của công ty, ánh mắt thi thoảng lại nhìn về phía tòa nhà chọc trời phía đối diện, tưởng tượng con trai mình ở bên đó, cô mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Cô suy nghĩ rất kỹ đề nghị của Cung Dạ Tiêu, thực ra sống tại dinh thự của anh con mình sẽ được an toàn tuyệt đối, căn hộ nhỏ của cô xem ra phải để trống thôi, con trai là người quan trọng nhất cuộc đời cô, sao cô có thể vì ghét Cung Dạ Tiêu mà bỏ mặc sự an nguy của con được?

Nghĩ tới đây, Trình Ly Nguyệt lập tức ngồi xuống trước máy tính, ngón tay thon thả gõ xuống bàn phím, tìm kiếm tài liệu về nhà họ Cung.

Mặc dù có rất ít thông tin về nhà họ Cung, sau khi tìm kiếm trên mạng chỉ tìm được hai trang thông tin, Trình Ly Nguyệt không khỏi kinh ngạc, cô mở một bài viết được đăng lên ba bốn năm trước, bên trên là giới thiệu sơ lược và trận chiến tranh giành quyền thừa kế tài sản của nhà họ Cung do một tờ báo đăng tải, chỉ nói là nhà học Cung sắp sửa diễn ra một cuộc chiến giành quyền thừa kế, những thông tin khác hoàn toàn không nhắc tới.

Trình Ly Nguyệt lại mở sang trang còn lại, một blogger ước tính khối tài sản của Cung Dạ Tiêu, là không thể ước tính.

Trình Ly Nguyệt lại mở lại mấy bài viết trước đó, sau đó mới thất vọng đóng lại, thì ra tin tức về nhà họ Cung được kiểm soát nghiêm ngặt tới vậy, điều này rất phù hợp với tính cách bá đạo của Cung Dạ Tiêu.

Đúng lúc này, Linda gõ cửa phòng Trình Ly Nguyệt, vui mừng bước vào: "Ly Nguyệt, chị đã giúp em một việc tốt!”

“Việc tốt gì vậy?”

“Chả phải em rất có hứng thú với tranh của Ferrero đó sao? Tối nay tác phẩm hội họa của ông ta sẽ tham gia một bữa tiệc triển lãm nghệ thuật cao cấp ở thành phố chúng ta, vừa hay chị cũng được mời, nhưng chị không có thời gian, chị đã sửa thiệp mời sang cho em rồi đấy.”

“Trình Ly Nguyệt ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Cơ hội hiếm có sao chị lại không đi?”

“Chị đã vào nghề hai mươi năm rồi, không có hứng thú với những bữa tiệc tùng như vậy nữa, có điều, em tham gia sẽ có nhiều ích lợi.”

Trình Ly Nguyệt thực sự rất muốn đi, vì dẫu sao cô cũng còn rất trẻ, thường có những hạn chế trong thiết kế, cô cần mở rộng nguồn linh cảm, triển lãm nghệ thuật này cô rất muốn tham gia.

“Cám ơn chị Linda.” Trình Ly Nguyệt cầm thiệp mời hào hứng nói.

“Không cần khách sáo, sắp xếp con của em ổn thỏa, sau đó có thể đi chơi thoải mái một tối!” Linda mỉm cười dặn dò.

Trình Ly Nguyệt cầm thiệp mời lên đọc, quy mô khá lớn, hơn nữa những tác phẩm tham gia triển làm đều là những tác phẩm đỉnh cao của trong và ngoài nữa, Trình Ly Nguyệt vô cùng nóng lòng, chỉ muốn trời tối ngay lập tức.

Cô đưa mắt nhìn đồng hồ, hơn ba giờ rồi, cô nên gọi điện trước cho Cung Dạ Tiêu, bảo anh ấy tối nay đưa con về trước, nếu như quá muộn cô sẽ về thẳng căn hộ nhỏ của mình.

Cô gọi vào số điện thoại của Cung Dạ Tiêu mà mình đã lưu sẵn.

“Alo!” Giọng anh trầm thấp hút hồn vang lên.

“Cung Dạ Tiêu, con đang ở cùng anh phải không?” Trình Ly Nguyệt lên tiếng hỏi.

“Đúng, sao vậy?” Giọng Cung Dạ Tiêu liền có phần căng thẳng.

Trình Ly Nguyệt không mấy để ý, dùng giọng nài nỉ: “Tối nay anh có thể trông Tiểu Trạch một buổi không? Hôm nay tôi có chút việc riêng, không thể tới nhà anh được?”

“Việc riêng? Việc gì?” Giọng người đàn ông bên kia lập tức lạnh nhạt hẳn.

“Tôi cần tham gia một buổi tiệc triển lãm nghệ thuật, có lẽ sẽ khá muộn, vì thế tôi không về nhà anh được, tôi sẽ về nhà tôi.” Trình Ly Nguyệt nói.

Đầu bên kia lặng yên mấy giây: “Được!”

Trình Ly Nguyệt ngạc nhiên trong giây lát, đầu bên kia đã ngắt điện thoại, Cung Dạ Tiêu ngắt điện thoại vậy sao? Cũng đồng ý rồi?

Chết tiệc, cô còn chưa kịp nói gì với cục cưng của mình! Sao anh ta lại ngắt điện thoại như vậy?

Trình Ly Nguyệt cất điện thoại đi, bắt đầu nhớ con trai mình.

Trong đại sảnh nhà họ Cung, Cung Dạ Tiêu sầm mặt gọi điện thoại: “Giúp tôi điều tra xem, buổi tiệc triển lãm nghệ thuật sẽ diễn ra ở đâu, tôi cần một tấm thiệp mời.”

Chả mấy chốc, Nhan Dương trả lời: “Sáu giờ tối nay, tổ chức tại tòa nhà Thời Hưng, có điều chỉ là một bữa tiệc giao lưu nghệ thuật quy mô nhỏ, thân phận của Cung tổng không tiện tham gia.”

“Mấy giờ bắt đầu?”

“Sáu giờ bắt đầu.”

“Lấy thiệp mời cho tôi, sáu rưỡi tối nay đợi tôi ở cửa bữa tiệc.” Cung Dạ Tiêu ra lệnh xong liền ngắt máy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.