1957.Trình Ly Nguyệt có một đứa con, điều này thật sự khiến Thẩm Quân Dao bất ngờ, có điều đối với cô mà nói đây không phải là chuyện xấu, đàn bà đơn thân nuôi con sẽ bớt hấp dẫn đàn ông hơn.
Có điều, công ty cô ta đồn ầm chuyện giữa cô ta và Cung Dạ Tiêu, có phải là thật hay không?
Nếu là thật thì Cung Dạ Tiêu cũng thật không có mắt nhìn người, hoặc có lẽ Trình Ly Nguyệt giấu giếm quá giỏi, Cung Dạ Tiêu nhất định đã bị ngoại hình của cô ta mê hoặc, không biết rằng cô ta còn có cả một đứa con riêng!
Nghĩ tới người đàn ông như Cung Dạ Tiêu, tới bản thân cô cũng rung động, Trình Ly Nguyệt nếu như có chút cơ hội hạ gục, bấu víu lấy anh ta, cô ta sao có thể bỏ qua?
Tuy nhiên sự thực lại hoàn toàn ngược lại, Cung Dạ Tiêu mới chính là người bị từ chối.
Ngày kỷ niệm kết hôn của Thẩm Quân Dao rơi vào cuối tháng, bản thảo thiết kế cô giao cho công ty kim cương ở nước ngoài, bên đó đá trả lời, mười ngày sẽ làm xong và gửi về cho cô.
Mối tình ân ái này nhất định cô phải thể hiện thật nổi trội, khiến chiếc nhẫn kim cương đại diện cho tình yêu của cô được đăng lên trang đầu của các tờ báo, để Trình Ly Nguyệt thấy được cô hạnh phúc tới nhường nào.
Xe của Lục Tuấn Hiên chạy về hướng tập đoàn Lục Thị, trên xe, Lục Tuấn Hiên nhận được điện thoại của trợ lý: "A lô, Lục tổng, tôi đã kiểm tra tất cả các khách sạn ba sao trở lên trong toàn thành phố theo yêu cầu của anh nhưng không tìm được thông tin đăng ký của Trình Ly Nguyệt tiểu thư.”
Lục Tuấn Hiên hơi sững người, lẽ nào tới khách sạn ba sao trở lên cô cũng không thể ở được?
Do trong lòng đồng cảm với Trình Ly Nguyệt nên anh lập tức nghĩ ngay tới những khó khăn của cô, nhưng nghĩ lại, lần trước rõ ràng cô lái một chiếc xe thể thao hàng chục triệu nhân dân tệ, lẽ nào cô sống ở nhà người đàn ông khác?
Lục Tuấn Hiên nghĩ tới đây, gương mặt anh lập tức sa sầm, Trình Ly Nguyệt từng là vợ cũ của anh, tuy anh chưa từng chạm vào cô nhưng hôn lễ với cô thì là thật, lời nguyện thề yêu đối phương trọn đời trọn kiếp khi đó cô cũng đã thề rồi, vậy mà giờ đây cô lại ở bên một người đàn ông khác.
Điều này khiến lồng ngực anh vô cùng khó chịu.
Thực ra, Lục Tuấn Hiên nghĩ lại quả thật cũng có chút hối hận, trước đây sau khi kết hôn với cô, tại sao lại không làm gì cô chứ? Ít nhất thì bấy giờ anh cũng không phải nuối tiếc điều gì.
“Lục tổng, còn điều tra nữa không?”
“Thôi, không cần điều tra nữa.” Lục Tuấn Hiên lạnh nhạt đáp lời.
Ngắt điện thoại, trong đầu nghĩ về cuộc hội ngộ với Trình Ly Nguyệt ở khách sạn, cô mặc một chiếc sơ mi trắng kết hợp với chân váy màu đen, tóc búi cao, gương mặt mộc tươi sáng, đơn giản vậy thôi nhưng cũng khiến anh xao xuyến.
Những năm qua, anh đã gặp không ít những cô gái trang điểm lòe loẹt trên thương trường, nhìn đã phát chán rồi, vì thế những cô gái nhẹ nhàng, sạch sẽ như Trình Ly Nguyệt mới càng trở lên hấp dẫn.
Càng nghĩ Lục Tuấn Hiên càng cảm thấy vô cùng hối hận, tuy nhiên anh không biết rằng nếu như không có sự phản bội và tổn thương anh gây ra năm xưa đã không có Trình Ly Nguyệt của hiện tại.
Cung Dạ Tiêu ôm con trai đi lên từ thang máy dưới bãi đậu xe, khi đi ra khỏi thang máy, anh dáng người cao lớn, trong lòng ôm một cậu nhóc đáng yêu, hình ảnh đó thực sự rất bắt mắt.
Cậu nhóc rất ngoan, khi nhìn thấy nhân viên đi qua cậu sẽ nở một nụ cười mê hồn, nụ cười mỉm kiểu đó không thể nào xuất hiện trên người của tổng tài đại nhân, vì thế nhìn thấy tiểu thiếu gia nhỏ bé đáng yêu cười rạng rỡ như vậy, mọi người không khỏi có cảm giác phấp phỏng.
Cung Dạ Tiêu mở cửa phòng làm việc, đặt nhóc tì xuống sofa, nói với cậu: “Con muốn ăn gì thì tự đi tìm dì Nhan.”
“Con không đói, baba, ba cứ làm việc đi, cho con mượn ipad của ba là được.”
“Con muốn làm gì?”
“Con học chữ, con phát hiện ra có rất nhiều chữ con đọc không hiểu!” Cậu bé tỏ vẻ ham học.
Cung Dạ Tiêu mỉm cười khen ngợi: “Khá lắm, thế mới là con trai ba!”
Anh đưa cho cậu bé một chiếc ipad, cậu bé lập tức đeo tai nghe ngồi yên trên sofa học chữ.
Cung Dạ Tiêu mỉm cười, lúc này, chuông điện thoại của anh reo lên, anh cầm lên xem, tên hiện trên màn hình khiến sắc mặt anh nghiêm lại, vẻ mặt cũng trở lên căng thẳng, anh bắt máy: “Ông.”
“Dạ Tiêu à? Dẫn đứa bé đó về đây ông xem.” Đầu bên kia là một giọng nói của người già trầm ấm, mạnh mẽ, uy nghiêm.
Ánh mắt Cung Dạ Tiêu trùng xuống, xem ra không cần anh đích thân báo cáo, ông anh cũng biết tới sự tồn tại của đứa bé.
“Vâng, trưa con sẽ dẫn bé tới gặp ông.” Cung Dạ Tiêu giọng thấp trầm đồng ý.
Ông Cung nhấn mạnh một cậu: “Chỉ dẫn đứa bé về.”
Điều đó có nghĩa là ông vẫn không muốn gặp trực tiếp mẹ của đứa bé.
Cung Dạ Tiêu đáp một tiếng: “Vâng, con sẽ dẫn bé về.”
Ngắt điện thoại, Cung Dạ Tiêu nhìn về phía nhóc tì đang ngồi trên sofa chăm chú xem ipad, khẽ thở dài, anh bước tới bên con, cậu bé lập tức tháo tai nghe, ngẩng đầu nhìn ba mình.
“Tiểu Trạch, trưa cùng ba đi gặp một người có được không?”
“Ai vậy?” Cậu bé chớp mắt hiếu kỳ hỏi.
Cung Dạ Tiêu mỉm cười: “Là cụ của con.”
“Cụ? Là ông của con sao?” Cậu nhóc không hiểu về vai vế lắm.
“Không, là ba của ông con, là ông của ba.” Cung Dạ Tiêu ôn tồn giải thích.
“Woa! Vậy cụ chắc lớn tuổi lắm rồi phải không?”
“Sắp tám mươi sáu rồi!”
Cậu bé mở tròn mắt: "Vậy cụ có phải là… một ông già râu tóc bạc phơ không ạ?”
“Con yêu cụ, ba nghĩ, cụ cũng sẽ yêu con.” Cung Dạ Tiêu niềm tin như vậy, con anh đáng yêu như vậy nhất định sẽ khiến ông nhìn thấy sẽ yêu liền.
“Vâng, con muốn gặp cụ!”
Buổi trưa, công việc của Trình Ly Nguyệt là một công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, khi bắt đầu đầu làm việc sẽ quên hết tất cả, tập trung toàn tâm toàn ý, đợi tới khi cô hoàn thành phần vẽ phác thảo của một bản thảo thiết kế, nhìn thời gian góc bên phải màn hình máy tính, cô liền đưa tay vén mấy lọn tóc rối trên trán. Mười hai giờ rồi, con không gọi điện thoại cho cô tức là cậu bé đã đi ăn cùng Cung Dạ Tiêu.
Có điều cô không biết rằng, lúc này, con trai cô đang ngồi trong xe của Cung Dạ Tiêu đi về nhà họ Cung.
Nhà học Cung nằm ở khu vực phía tây, là một khu nhà cổ hàng trăm năm, trong sự bình dị toát lên một luồng long khí đế vương, quy hoạch đất đai của vùng này tới chính phủ cũng phải tránh đường quy hoạch, không dám đặt vào khu quy hoạch, ngược lại xung quanh bắt đầu xây dựng không ít biệt thự cao cấp, giá cả đắt đỏ.
Xe của Cung Dạ Tiêu chầm chậm lái vào trong cửa của nhà họ Cung, vị quản gia chừng sáu mươi tuổi dẫn theo hai gia đinh tới nghênh đón, khi cửa xe mở ra, Cung Dạ Tiêu bước xuống, tiếp theo đó tay anh có dắt theo một nhóc tì nhỏ bé.
Khi quản gia nhìn thấy diện mạo của cậu bé liền không khỏi kinh ngạc, đây chắc chắn là con nhà họ Cung.
Giống hệt với thiếu gia hồi còn nhỏ!
“Thiếu gia, mời đi bên này!” Quản gia cung kính đưa tay mời.
Cung Dạ Tiêu sợ con sợ hãi vì lạ lẫm liền cúi người ôm cậu bé vào lòng, cậu bé đâu hề sợ gì, hai mắt to tròn hết nhìn trái lại nhìn phải, ung dung bình tĩnh ngồi trong khuỷu tay vững chãi của ba.