Trong nhà hàng, Diệp Tiểu Thi cùng Triển Minh Húc chọn chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, mà Lam Ca lại ngồi bàn bên cạnh, hai bàn đối diện nhau, mà vị trí của Diệp Tiểu Thi ngồi, hắn ngẩng đầu lên liền có thể nhìn cô.
"Tiểu Thi, anh bảo với phục vụ chuẩn bị một phòng riêng, chúng ta vào trong đó ăn đi!" Triển Minh Húc cảm thấy chán nản không còn lời gì để nói với người đàn ông ngang ngược này, anh hẹn hò mà hắn cứ như một con sâu bám theo, cản trở việc của anh, làm vướng mắt anh.
"Không cần đâu, ở đây cũng được!" Diệp Tiểu Thi lắc lắc đầu, cô không muốn vì chịu ảnh hưởng bởi hắn mà phải chọn cách trốn tránh.
Cô cũng không phạm sai lầm gì, tại sao phải chạy trốn?
Sau khi gọi món xong, Lam Ca đưa tay chống chiếc cằm quyến rũ, đem cô gái đang uống trà trước mặt trở thành một bức tranh đầy hấp dẫn bày ra để người ta thưởng thức, trong đôi mắt xanh lam của hắn có một sức hút khác lạ, chỉ cần tiếp xúc với nó liền cảm thấy như ngã vào đại dương bao la sâu thẳm, tuyệt vọng không lối thoát.
Diệp Tiểu Thi cảm thấy rất không thoải mái, nhưng cô cũng chẳng hề biểu hiện ra, khi nào cô cảm thấy thật sự phiền não mới hung hăng trừng mắt với người cuồng ngạo đang rình coi, sau đó, tiếp tục không để ý đến hắn nữa.
Bị trừng mắt, Lam Ca không những không giận không buồn, ngược lại đôi môi mỏng cong lên có ý cười, càng thêm mê người.
Đây tuyệt đối là người đàn ông mặt dày nhất mà Diệp Tiểu Thi gặp phải, lẽ nào hắn cho rằng hắn làm như vậy sẽ khiến cho cô cảm động, có thể khiến cô tha thứ cho tất cả hành động trước đây của hắn sao?
Như vậy thì suy nghĩ của hắn cũng quá ngây thơ rồi, việc này không bao giờ có thể xảy ra.
"Tiểu Thi, món này rất ngon, em thử đi." Triển Minh Húc không thể né tránh người đàn ông này, vậy thì anh liền dùng hành động thực tế để chọc tức hắn, để cho hắn biết, Diệp Tiểu Thi và anh từ nhỏ có cảm tình như thanh mai trúc mã, hơn nữa anh cũng biết khi còn trẻ Diệp Tiểu Thi yêu thầm anh, sùng bái anh, loại cảm giác thắm thiết này, cho dù Lam Ca có đẹp trai, có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể cướp đi.
Diệp Tiểu Thi mím môi cười,"Cảm ơn."
Bàn bên cạnh, Lam Ca cầm đũa lên, khi ăn cũng chẳng yên lòng, mày kiếm nhíu lại, trong chốc lát sắc mặt liền âm u, tóm lại Lam Ca hiện tại ở đây, chính là tự mình tìm phiền não.
Hắn trơ mắt nhìn Diệp Tiểu Thi, được người đàn ông khác chăm sóc, lấy lòng, nhận được cảm tình từ cô, mà hắn, chẳng làm được gì cả.
Đối với những hành động ngang ngược của mình, Lam Ca không ngừng hối hận, nếu như không có những hiểu nhầm trước đây, hắn có phải ngồi đây chịu sự nghi ngờ và làm cô phiền không?
Dựa vào diện mạo tuấn tú của hắn, cùng với giá trị vô song, chỉ e là Diệp Tiểu Thi sớm đã bị hắn làm cho cảm động rồi.
"Tiểu Thi, nào, cạn ly, chúc cho tình cảm của chúng ta hạnh phúc dài lâu, em yên tâm, anh sẽ yêu em cả đời này." Triển Minh Húc trực tiếp tỏ tình với Diệp Tiểu Thi.
Diệp Tiểu Thi cầm lấy ly rượu đỏ, sắc mặt có chút hồng lên, ngại ngùng không dám nhìn vào mắt của Triển Minh Húc, đầu của cô rối loạn, có chút trống rỗng, điều này không phải do mình Triển Minh Húc tạo thành, mà còn do đôi mắt xanh lam đầy sắc bén của người ngồi bàn bên, nhìn chăm chú đến nỗi khiến tim cô có chút hoảng sợ.
Đáng ghét, đã dặn lòng sẽ không bị hắn làm ảnh hưởng, tại sao vẫn là không thể coi hắn là không khí?
Triển Minh Húc uống một ngụm rượu, có chút đắc ý quay đầu nhìn Lam Ca, anh ta đành phải lên tiếng,"Này anh, tôi đề nghị anh lần sau đừng quấy nhiễu làm phiền bạn gái tôi, nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát, nói anh là biến thái."
"Anh nhìn thấy tên biến thái nào đẹp trai như tôi chưa?" Lam Ca cười lạnh một tiếng.
Triển Minh Húc tức giận tới thở hổn hển,"Cuồng tự luyến."
Quả thự, dù là khí chất hay tướng mạo, Lam Ca cũng khiến cho người đàn ông như anh ta cảm nhận được một loại áp lực mạnh mẽ, là tình địch của người đàn ông như vậy, anh luôn luôn có một loại cảm giác nguy hiểm đè nén, thế nhưng, may mắn là tình cảm của Triển Minh Húc với Diệp Tiểu Thi được bồi dưỡng từ nhỏ, nếu không thì anh ta thật sự chẳng có chút tự tin nào.
Diệp Tiểu Thi nhìn Lam Ca, có chút tức giận đứng dậy, ngồi trước mặt Lam Ca, Lam Ca đáy mắt lập tức có ý cười, cho rằng cô sẽ ngồi cùng hắn ăn cơm.
"Ngài Hermann Kim, tôi đề nghị anh sau này đừng tới tìm tôi nữa, nếu như anh vì đền ơn, vậy thì tôi không cần, anh đã làm cuộc sống của tôi trở nên vô cùng phức tạp, xin anh hãy tự trọng." Diệp Tiểu Thi bình tĩnh hòa nhã nhìn hắn.
"Đây là thư mà ông của em viết cho ông của anh, giao phó cho anh, ông em muốn anh chăm sóc em một đời một kiếp, vì vậy, anh nhất định phải đền ơn." Lam Ca chỉ có thể lấy ông của cô ra để nói.
Triển Minh Húc bên cạnh căng thẳng, chỉ sợ Diệp Tiểu Thi sẽ bị người đàn ông này lừa gạt, anh lên tiếng,"Tiểu Thi, đừng nghe hắn nói, đời này anh chăm sóc em."
Diệp Tiểu Thi đứng dậy, cô cắn răng kiên định,"Nếu như ông của tôi có linh, ông cũng không mong một người như anh chăm sóc tôi, vì vậy, anh có thể đi rồi."
Đôi mắt xanh lam của Lam Ca trong nháy mắt xám xịt, hắn có chút trợn mắt nhìn cô,"Em thật sự chắc chắn không cần anh chăm sóc?"
"Không cần, mời anh đi." Diệp Tiểu Thi mười phần kiên trì.
Lam Ca thở ra một hơi, anh đứng dậy, nhìn về phía Triển Minh Húc một cái, ánh mắt lại lần nữa đặt lên người cô,"Em yêu anh ta chứ?"
Diệp Tiểu Thi nghĩ ngợi, tim cô loạn lên, nhưng mà, cô biết nếu như cô trả lời câu hỏi này, Lam Ca sẽ dời đi, cô gật đầu, đáp lại,"Tôi yêu anh ấy."
Bóng dáng cao thẳng của Lam Ca không khỏi trầm xuống, dường như nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn đang chịu phải đả kích, khuôn mặt anh tuấn của hắn như mất đi hào quang, trở nên có chút mất mát, hắn cong môi cười,"Được, vậy anh không quấy rầy cuộc sống của em nữa, mong em giữ gìn sức khỏe."
Nói xong, Lam Ca thanh toán rồi rời đi, Diệp Tiểu Thi nhìn theo bóng hình của hắn, chẳng rõ vì sao tâm tình không tốt nổi, mà Triển Minh Húc ngồi đối diện cô lập tức tiến tới nắm tay, kích động hỏi,"Tiểu Thi, em thật sự yêu anh sao?''
Diệp Tiểu Thi nhìn anh ta, giờ phút này, nội tâm cô rối loạn vô cùng, nhưng mà, cô biết, câu nói này cũng không phải chân thực như chính mặt chữ của nó, bởi vì cô thích Triển Minh Húc, nhưng có phải yêu hay không, cô không chắc chắn.
Thân ảnh của Lam Ca từng bước từng bước ra khỏi nhà hàng, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống làm hắn có chút hoảng hốt, hắn vào trong xe, vốn không hút thuốc mà giờ đây, hắn lấy ra một bao thuốc cùng bật lửa, châm lửa, ngậm vào nhả khói ra.
"Khụ...**." Lam Ca rất ít khi hút thuốc, tập tức bị sặc một cái, hắn nhanh chóng tắt lửa thuốc, buồn bực khởi động xe rời đi.
Hắn nghĩ, duyên phận của hắn với cô gái tên Diệp Tiểu Thi đến đây là kết thúc, hiện tại, hắn nghĩ ông nội ở dưới suối vàng sẽ không trách hắn nữa!
Tâm tình của Lam Ca rất tệ, sau khi quay lại biệt thự, hắn cũng chẳng nói gì mà tự nhốt mình vào phòng.
Cứ vậy đến bữa tối, quản gia mới gõ cửa phòng hắn, phát hiện hắn đã ngủ quên, quản gia liền thở dài một hơi, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thấy cậu chủ thất vọng đến như vậy!