Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài

Chương 558




Hôm nay cô đi phỏng vấn chắc sẽ nhanh chóng trở về.

Thời gian kéo dài từ một giờ chiều tới tám giờ tối, thuộc hạ của Lam Ca liên tục báo cáo tình hình, Lam Ca cũng bước từ tiệm cà phê ra xe, chiếc xe thể thao cực ngầu của anh đỗ ở bên cạnh, còn anh giống như một con báo đang rình mồi, đợi ở cửa cầu thang chỗ địa chỉ nhà Diệp Tiểu Thi.

Khoảng tám giờ, một chiếc xe hơi màu trắng lái vào con đường nhỏ bên cạnh tòa nhà nơi ở của Diệp Tiểu Thi, Diệp Tiểu Thi bước từ trên xe xuống, cô nhìn Triển Minh Húc ngồi ở ghế lái, vẫy tay chào: "Anh Minh Húc, cám ơn anh về bữa tối, hẹn mai gặp lại.

Triển Minh Húc bỗng tắt máy, đẩy cửa bước xuống: "Anh đưa em lên."

"À, không không cần đâu, ở ngay cạnh đây, rất gần." Diệp Tiểu Thi hơi lo lắng, mặc dù cô thích anh nhưng cô vẫn thấy không được ổn lắm.

Tối nay sau khi ăn cơm tối cùng Diệp Tiểu Thi, Triển Minh Húc thực sự bị cô bé hàng xóm trong sáng, thuần khiết này cuốn hút, anh nhìn cô lớn lên từ nhỏ, khi cô còn nhỏ đã nổi tiếng là một cô bé xinh đẹp ở khu phố, dần dần cô lớn lên, nét đẹp đó cũng càng khác sâu trong tim anh.

Triển Minh Húc thích Diệp Tiểu Thi, hơn nữa lúc này anh cũng có ý định theo đuổi cô.

"Không sao, anh cũng không vội, anh muốn xem nơi ở của em." Triển Minh Húc dịu dàng mỉm cười, lúc này có một bạn nhỏ đi xe đạp không cẩn thận suýt chút nữa thì đúng vào Diệp Tiểu Thi.

Triển Minh Húc nhanh tay nhanh mắt kéo cô tới bên cạnh mình, tay được anh cầm khiến gương mặt Diệp Tiểu Thi đỏ bừng. Trong tim mỗi cô gái đều có một vị hoàng tử thời thiếu nữ, và Triển Minh Húc chính là hoàng tử mà cô nhớ mãi không quên.

Chỉ có điều mấy năm không gặp, cả hai đã có phần xa lạ.

Triển Minh Húc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô liền không muốn buông ra, anh biết Diệp Tiểu Thi cũng có cảm tình với mình, hơn nữa bên cạnh cô không có người lớn, anh cứ thế bạo dạn dắt tay cô đi về phía cầu thang lên lầu.

Trái tim Diệp Tiểu Thi đập thình thịch, cô vô cùng căng thẳng, cũng có chút lo lắng và sợ hãi, cô cảm thấy mình và Triển Minh Húc tiến triển quá nhanh, cho dù cô thích anh thì cũng không thể lần đầu gặp mặt đã để anh được cô về nhà, hơn nữa Lý Nhã cũng không có nhà, cô càng lo lắng hơn.

Trước cửa có một chiếc bóng đèn rất sáng, Diệp Tiểu Thi đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cuối cùng vẫn dừng bước ở bên cạnh cửa cầu thang, cô viện cớ nói với Triển Minh Húc: "Anh Minh Húc, anh đưa em tới đây thôI! Em còn có bạn cùng phòng nữa, em rất ngại."

Triển Minh Húc tuy hơi hụt hẫng nhưng cũng biết từ nhỏ Diệp Tiểu Thi đã là một cô bé rất ngoan, không phải là một cô gái tùy tiện. Anh đành thuận theo cô: "Được thôi, vậy anh đưa em tới đây." Nói xong Triển Minh Húc thấy tóc cô bị gió thổi rối, anh liền đưa tay chạm vào má cô, vén lọn tóc đen tinh nghịch của cô ra sau tai, dưới ánh đèn, gương mặt trắng ngắn của cô như tỏa sáng, làn da mềm mại như tỏa hương thơm. Yết hầu của Dạ Minh Húc lăn lên lăn xuống, anh cúi đầu hôn nhanh lên vầng trán mịn màng của cô.

Trái tim Diệp Tiểu Thi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô cắn môi, mặt đỏ bừng bối rối không biết phải làm sao.

"Tiểu Thi, em có đồng ý làm bạn gái anh không?" Triển Minh Húc bỗng nhiên hỏi.

Diệp Tiểu Thi tròn mắt ngạc nhiên: "Em..."

"Không cần phải trả lời anh ngay đâu, anh sẽ cho em thời gian từ từ suy nghĩ, anh chỉ muốn em biết rằng, từ nhỏ anh đã thích em, anh vẫn luôn tìm em, bây giờ anh tìm được rồi và không muốn để mất em nữa." Triển Minh Húc nói xong, mỉm cười: "Mai anh sẽ tới đón em đi làm."

Nói xong Triển Minh Húc cũng sợ Diệp Tiểu Thi từ chối, anh bước vội về phía xe mình.

Cảnh này từ khi Diệp Tiểu Thi và Triển Minh Húc xuất hiện đều đã lọt vào tầm mắt của người đàn ông ngồi trong xe thể thao. Vẻ kinh ngạc trên mặt Lam Ca đã bớt đi vài phần, thế giới này sao lại nhỏ bé tới vậy? Tại sao đi tới đâu cũng gặp cô gái này?

Không ngờ cô ta cũng thật dễ dãi, vừa rồi anh cách xa cả mấy mét cũng có thể cảm nhận được tình mùi vị tình cảm nồng đượm của cặp tình nhân này, như thể chỉ cần cho họ một căn phòng là họ có thể lập tức làm ngay chuyện đó .

Lam Ca cười nhạt, cười một hồi bỗng nhiên nụ cười trên gương mặt anh vỡ tan, và biến mất.

Anh giật mình nhìn cầu thang mà Diệp Tiểu Thi mất hút, trái tim anh run lên, sao cô gái này lại đi vào đó? Nghĩ tới miếng ngọc bội hình trăng khuyết rơi ra từ cổ cô hồi sáng, trong đầu Lam Ca dường như có thứ gì đó đan xen vào nhau, một ý nghĩ bất ngờ xuất hiện.

Cô gái này sống ở đây, trên cổ cô ta có ngọc bội, lẽ nào cô ấy là Diệp Tiểu Thi?

Lúc này cánh cửa sổ bên trái của lầu bốn nơi Diệp Tiểu Thi ở mà hồi chiều anh được biết, tách một cái, đèn bật sáng.

Suy nghĩ bất ngờ khiến Lam Ca đạp mạnh cửa xe, anh bước xuống xe, vệ sĩ hai bên và quản gia cũng đều bước ra.

"Thiếu gia, lầu bốn đã bật đèn, có khi nào Diệp tiểu thư về rồi không?" Quản gia đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi.

Tâm trạng Lam Ca vô cùng căng thẳng, anh nói với người xung quanh mình: "Về lại xe đi, không có lệnh của tôi thì không được ra."

"Thiếu gia, tôi lo lắng cho sự an toàn của cậu, tôi đi lên cùng cậu!" Quản gia vội lên tiếng.

"Không cần đâu!" Sắc mặt Lam Ca vô cùng băn khoăn.

Nếu như cô ấy là Diệp Tiểu Thi, Lam Ca có một dự cảm chẳng lành, anh vừa hi vọng cô ấy đúng là Diệp Tiểu Thi vừa hi vọng cô ấy không phải.

Nói chung, mâu thuẫn giữa cô ấy và anh đã vô cùng sâu sắc khó lòng hóa giải, nếu như cô ấy là Diệp Tiểu Thi vậy thì đời này anh có thể hoàn thành được tâm nguyện của ông, cưới cô ấy về nhà không?

Diệp Tiểu Thi về lại phòng, bật đèn lên, cô ngồi trên sofa, cả người vẫn trong trạng thái sững sờ, đầu cô lẩn quất giọng nói của Triển Minh Húc, còn cả nụ hôn khiến tim cô đập thình thịch kia nữa.

Trong lúc cô còn đang ngây người thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô giật bắn người, muộn thế này rồi ai còn tới tìm cô? Lẽ nào Tiểu Nhã về rồi?

Diệp Tiểu Thi bước ra ngoài cửa, mở mắt mèo nhìn ra bên ngoài, ngay lập tức cô tròn mắt kinh ngạc, sao lại là gã khốn kia chứ? Lẽ nào anh ta tới tìm Tiểu Nhã?

Lam Ca xuất hiện ngoài cửa cô cũng không lấy làm lạ, anh ta là bạn trai của Tiểu Nhã, chắc là đã cãi nhau với Tiểu Nhã nên tìm tới tận nhà.

Diệp Tiểu Thi hít một hơi thật sâu, đối diện với người đàn ông này cô không hòa nhã bao giờ, cô giơ tay kéo cửa phòng, lạnh nhạt hỏi người đàn ông ngoài cửa: "Có việc gì không?"

Lam Ca nhìn cô gái sau cửa, quả nhìn là cô, đôi mắt xanh biếc nheo lại, nhìn kỹ cô, trầm giọng hỏi: "Cô là Diệp Tiểu Thi?"

Diệp Tiểu Thi nhíu chặt đôi lông mày lá liễu, phòng bị nhìn anh: "Đúng là tôi, sao vậy?"

Gương mặt tuấn tú của Lam Ca kinh ngạc nhìn cô, đôi mắt xanh biếc xuất hiện vẻ đờ đẫn, chết tiệt, quả nhiên là cô ấy, hì hục mãi cuối cùng người con gái anh cần tìm lại chính là cô ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.