Hôm nay là ngày đại hôn của tiểu bá tước trên đảo, người sống ở đây đều biết tới sự kiện này, tuy nhiên, nghe đồn rằng lão bá tước không công bố ra ngoài, cũng không mời khách đến, nhân viên công tác đang trực ở sân bay, lúc thấy một chiếc Boeing 787 to lớn phô trương hạ xuống sân bay, lập tức hoảng sợ, lẽ nào lão bá tước vẫn mời khách đến sao?
Một quản lý trực ban lập tức đem mấy người tới, định tra hỏi, chỉ thấy cabin mở ra, một đám vệ sĩ một thân tây trang đen tuyền dẫn đầu bước xuống, ai nấy đều cao to vạm vỡ, vừa nhìn liền cảm thấy sợ hãi, trải dài phía dưới cầu thang, đứng thành một hàng, giống như chuẩn bị tiếp đón nhân vật nổi tiếng.
Rất nhanh, người quản lý và nhân viên liền nhìn thấy thân ảnh uy nghiêm như bậc đế vương cất bước đi xuống, một khuôn mặt anh tuấn hiếm có hiện ra với hơi thở lạnh lùng, con ngươi thâm thúy tựa như chim ưng dừng ở nhóm người đang bước tới, khí phách áp bức sẵn có khiến cho người khác thở không nổi.
Tiểu bá tước là người đàn ông có hơi thở đầy mạnh mẽ mà bọn họ từng gặp, nhưng dường như người đàn ông trước mặt, còn có khí chất hơn.
"Xin hỏi, ngài đến tham gia hôn lễ phải không?" Quản lý nhìn hắn với thân phận như thế này, cũng không dám tùy tiện đắc tội.
Ánh mắt của Cung Dạ Tiêu gắt gao nhìn hắn,"Tôi không đến dự hôn lễ, tôi đến tìm người, xin hỏi trên đảo này gần đây có người khách nào mới tới không?"
"Khách mới? Không có người khách nào mới tới."
Cung Dạ Tiêu giơ bức ảnh trên điện thoại ra, "Anh có biết người này không?"
Người quản lý khẽ nhíu mày, có chút cảnh giác nhìn hắn,"Cậu ấy là tiểu bá tước của chúng tôi, xin hỏi anh tìm cậu ấy có chuyện gì?"
Cung Dạ Tiêu lập tức làm ra hành động lịch sự,"Đừng hiểu nhầm, chúng tôi là khách của cậu ấy."
"Vậy thì ngài đến nhầm thời điểm rồi, hôm nay là hôn lễ tiểu bá tước của chúng tôi, có lẽ không có thời gian tiếp đón ngài, mời ngài quay về!" Quản lý bắt đầu hoài nghi thân phận của Cung Dạ Tiêu, bởi vì bên cạnh hắn đem theo rất nhiều vệ sĩ, bộ dạng sát khí hừng hực, làm hắn cảm thấy không ổn.
Sắc mặt của Cung Dạ Tiêu lập tức thay đổi,"Hắn hôm nay kết hôn? Cô dâu là ai?"
"Cô dâu là Diệp tiểu thư vợ chưa cưới của tiểu bá tước nhà chúng tôi."
"Chính là cô gái mà tiểu bá tước nhà các người trước đó không lâu đem về sao?"
"Sao ngài biết?" Quản lý có chút kinh ngạc, lẽ nào người này chính là khách của tiểu bá tước?
Cung Dạ Tiêu nghe thấy câu này, hai tay trong nháy mắt rất nhanh nắm lại, giây tiếp theo, hắn tóm lấy người đàn ông trước mặt tức giận tra hỏi,"Khi nào cử hành hôn lễ?"
"Giờ này có lẽ đang tiến hành." Người quản lý sợ tới mức vội vã lên tiếng.
Cung Dạ Tiêu trông thấy cách đó không xa có không ít xe đón khách, hắn liền nói với thuộc hạ, "Chạy qua đây."
Sáu vệ sĩ nhanh chóng đi tới, trực tiếp lái ba chiếc xe việt dã, một xe khách loại nhỏ trở lại, Cung Dạ Tiêu tóm lấy áo của người quản lý, đẩy lên một trong những chiếc xe việt dã, "Đưa tôi đến nơi cử hành hôn lễ."
Nói xong, Cung Dạ Tiêu lệnh cho hai vệ sĩ ở lại, coi chừng người ở sân bay, bởi hắn không muốn người khác ở trên đảo biết hắn đến, hắn cũng không muốn Trình Ly Nguyệt bị người ở trên đảo này che dấu, hắn phải tìm cô, ngay lập tức phải nhìn thấy cô.
Khoảng thời gian này, vì tìm cô mà hắn đã lực cùng sức kiệt, lao lực đến tiều tụy, chờ thêm giây nào trái tim hắn tưởng như sẽ nát theo giây đó, vì vậy, hắn không cho phép cô trốn chạy, hắn phải lập tức tìm thấy cô, đem cô đi, đem cô trở lại bên mình.
Ở trong cung điện long trọng, nơi đây đang chuẩn bị cử hành một hôn lễ thế kỷ hiếm thấy, chú rể Lam Ca mặc một bộ tây trang màu trắng, tao nhã quyến rũ như hoàng tử anh tuấn ở trong truyện cổ tích, mà cô dâu hôm nay, cũng cực kỳ xinh đẹp, nổi bật như một nàng công chúa tao nhã đứng dưới tháp, tất cả mọi người đều mong đợi hôn lễ này cử hành tốt đẹp.
Chúc phúc cho cuộc sống hạnh phúc của hoàng tử và công chúa.
Mà ước nguyện bao năm của lão bá tước cuối cùng có thể xem như hoàn thành rồi, bởi vì bệnh tình của ông ta đã trở nên nghiêm trọng không thể tiếp tục kéo dài, bác sĩ nói với ông ta, nhiều nhất cũng không qua nổi một tháng, mà ít nhất, thời hạn còn lại là một tuần, ông ta đã sống đủ rồi, vì vậy, ông không hề sợ chết, chỉ muốn nhìn thấy hai người ông vướng bận nhất có thể nên duyên hạnh phúc.
Trình Ly Nguyệt một thân áo cưới trắng tinh, khăn voan trên đầu che mất tầm mắt của cô, nhưng, cô có thể cảm nhận rõ ràng toàn bộ hôn lễ, tràn ngập hơi thở của sự vui sướng, tuy nhiên, cô vẫn không có bất cứ cảm giác gì, buổi hôn lễ này cũng chỉ là đi qua sân khấu.
Do bệnh tật của lão bá tước, khiến cho ông yên tâm, sau này đi được yên tâm.
"Giờ lành đã đến, mời cô dâu và chú rể bước lên thảm đỏ, tiếp nhận lễ rửa tội của mục sư, tuyên bố lời thề." Một người cao giọng nói.
Âm nhạc của buổi hôn lễ long trọng vang ở bên tai, mang tới cho mọi người một bầu không khí trang nghiêm.
Trình Ly Nguyệt khẽ gật đầu, Lam Ca nắm lấy tay cô, từng bước từng bước hướng tới lễ đài phủ đầy hoa hồng, bên người một mảnh yên tĩnh, chỉ có âm nhạc xung quanh.
Mà từ phía sân bay, hướng tới cung điện còn có ba cây, bốn chiếc xe vội vàng chạy tới, dùng vận tốc nhanh nhất tiến lên, giữa đường khi nhìn thấy đồ trang trí chúc mừng của buổi hôn lễ, trái tim của Cung Dạ Tiêu gấp đến độ muốn nhảy ra ngoài, cô là người phụ nữ của hắn, tuyệt đối không thể cùng bất kì người đàn ông nào kết hôn, cô là của hắn, ngoài hắn ra, ai cũng không thể cướp đi.
Ly Nguyệt, chờ anh, anh tới đón em về nhà.
Trên đại sảnh của buổi hôn lễ, Trình Ly Nguyệt từng bước từng bước cùng với Lam Ca đi lên phía trên, mục sư để cho bọn họ để nhẹ tay lên cuốn sách lời thề, giọng điệu của ông mười phần long trọng lớn tiếng đọc to lên,"Lam Ca, anh có đồng ý lấy cô Diệp Tiểu Thi làm vợ không? Theo lời dạy của kinh thánh, sẽ ở cùng với cô ấy, hợp lại làm một cùng cô ấy trước sự chứng kiến của thần linh, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, như anh yêu chính bản thân mình. Dù cô bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, thủy chung với cô, mãi tới khi xa rời thế giới này?"
Ánh mắt của Lam Ca ấm áp rơi lên khuôn mặt của Trình Ly Nguyệt, hắn nhếch môi cười, không chút do dự trả lời,"Tôi đồng ý."
"Cô Diệp Tiểu Thi, cô có bằng lòng gả cho ngài Lam Ca không? Theo lời dạy của kinh thánh, hợp lại làm một cùng anh ấy trước sự chứng kiến của thần linh, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, như cô yêu chính bản thân mình. Dù anh ấy bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, thủy chung với anh ấy, mãi tới khi xa rời thế giới này?"
Trình Ly Nguyệt có chút thất thần, bởi vì lòng của cô không đủ kiên định, vì vậy, đối mặt với lời thề đầy trang nghiêm như vậy, cô không thể làm trái được lương tâm mà nói, bởi vậy, cô trầm mặc một lúc.
Mà người dưới lễ đài, có chút ồn ào nho nhỏ, không biết tại sao Diệp Tiểu Thi lại không tuyên thệ.