Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài

Chương 483




"Nhưng gì cơ?" Lục Tuấn Hiên lo lắng hỏi.

"Có phải anh vẫn chưa li hôn không?"

"Em nghe ai nói vậy?"

"Em cũng không biết, dù sao thì lần trước khi tới công ty anh, nhân viên đều đang bàn tán việc của anh, em vô tình nghe được, em chỉ muốn hỏi anh, anh đã li hôn chưa?"

"Emily, em yên tâm, tôi nhất định sẽ li hôn cưới em, anh bảo đảm cả đời này chỉ yêu một mình em." Lục Tuấn Hiên chỉ muốn có thể nói ra những bài thơ tình hay nhất trên thế giới chỉ mong Emily tin tưởng tấm lòng anh.

Emily cắn môi, nhìn anh do dự: "Nhưng nếu ba em biết được anh vẫn chưa li hôn, họ chắc chắn sẽ không đồng ý cho chúng ta đến với nhau, cho dù em có yêu anh thế nào đi nữa thì họ cũng ngăn cản."

Lục Tuấn Hiên lo lắng: "Không, anh nhất định sẽ li hôn, trong vòng một tháng sẽ li hôn."

Emily gật đầu: "Vâng, em tin anh."

Lục Tuấn Hiên hứa: "Anh sẽ làm được, tới khi đó anh sẽ cùng em về nhà gặp ba mẹ em, anh sẽ thể hiện tình ý chân thành của mình, anh sẽ để họ yêu mến mình."

Emily mỉm cười vô cùng vui vẻ, trong cô cũng rất vui, mọi chuyện đều đi theo đúng kế hoạch, cô có thể khiến Lục Tuấn Hiên li hôn, vợ anh ta là Thẩm Quân Dao chắc chắn sẽ nhân cơ hội này lấy đi một phần tài sản của anh ta, tới khi đó đánh sập tập đoàn Lục Thị sẽ càng dễ dàng hơn.

Lục Tuấn Hiên hoàn toàn không ngờ được rằng đằng sau gương mặt xinh đẹp của Emily lại là bộ mặt này.

Trong tiệm cà phê.

Buổi chiều vô cùng thảnh thơi.

Tiểu Liễu đứng đón khách ở trước cửa, cô mặc đồng phục của tiệm cà phê, trông cô rất có tinh thần, tóc được búi cao để lộ răng gương mặt thanh tú trắng ngần, nhìn qua có vẻ rất yếu ớt.

Lúc này ở ngoài cửa, một chiếc xe màu đen dừng lại.

Tiểu Liễu và một nhân viên phục vụ khác cúi người chào khách, người đàn ông bước xuống từ trên xe khiến cô vui mừng, là Tịch Phong Hàn. Anh và một người có tuổi nữa bước vào, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô vài giây, khóe miệng mỉm cười động viên.

Tiểu Liễu vội vàng mang thực đơn tới chỗ anh ngồi để phục vụ, nhân viên phục vụ đứng chung ở ngoài cửa thấy vậy tỏ vẻ không vui, rõ ràng là khách cùng đón tiếp, tại sao cô lại cướp mất?

"Anh muốn uống gì?" Tiểu Liễu mỉm cười nhìn Tịch Phong Hàn, không hề che giấu niềm vui.

Tịch Phong Hàn ngẩng đầu quan sát cô, ánh mắt thầm khen ngợi, người lớn tuổi phía đối diện mỉm cười hỏi: "Phong Hàn, hai người quen biết sao?"

"Cô ấy là bạn cháu." Nói xong anh cũng không nhìn thực đơn mà gọi loại cà phê mình thường hay uống, người lớn tuổi đối diện thì gọi một bình trà, Tiểu Liễu liền đi nộp đơn gọi nước.

Cô gái vừa đứng đón khách cùng cô ở ngoài cửa lườm cô một cái, thấy cô và Tịch Phong Hàn cười cười nói nói, trong lòng cô ta vô cùng đố kị, cô là nhân viên lâu năm, để cô tới tiếp đón khách sẽ thích hợp hơn, nhưng khách đã bị cướp, cô ta đương nhiên là không vui.

Hơn nữa, quan hệ của Tiểu Liễu và Tịch Phong Hàn, ở đây ngoài ông chủ biết ra thì những người khác đều không biết, vì thể chỉ đối xử với cô như người mới đến.

Tiểu Liễu dường như không ý thức ra điểm này, cô gọi món xong liền đứng ở bên cạnh đợi đồ uống mang tới.

Sau khi Tiểu Liễu đưa đơn gọi nước xong, cô tiếp tục đứng ở vị trí ngoài cửa, ánh mắt vừa hay có thể nhìn thấy Tịch Phong Hàn, thi thoảng lại bắt gặp ánh mắt anh, khóe miệng cô thầm mỉm cười.

Tịch Phong Hàn thấy cô thích ứng khá nhanh trong lòng cũng vui mừng thay cô, ngoài điều này ra trong đầu Tịch Phong Hàn cũng dấy lên cảm giác lo lắng khác, nhưng anh không đi ngẫm nghĩ kĩ hơn.

Đó là sau này anh phải đối xử thế nào với cô? Không thể để cô ở mãi trong nhà anh được! Con đường tương lai chắc chắn cô phải tự đi một mình thôi.

Anh có thể giúp cô chắc chỉ có một tháng này thôi, cô không lấy tiền của anh vậy thì cô sẽ tự làm việc nhận lương, cô nhất định phải dọn ra ngoài sống.

Việc này Tịch Phong Hàn không nói với cô, nhưng trong lòng anh đã quyết định như vậy.

Tịch Phong Hàn và người kia nói chuyện, sau nửa giờ mới rời đi, khi đi, ánh mắt Tịch Phong Hàn lại dừng lại trên khuôn mặt Tiểu Liễu đứng ở ngoài cửa vài giây.

Tiểu Liễu mím môi, mặt ửng hồng, nhìn theo xe anh rời đi.

Lục này cô dường như không ý thức được rằng, ánh mắt đặc biệt của Tịch Phong Hàn dành cho cô khiến các nữ nhân viên ở đây khó chịu, họ tới đây làm việc, ngoài tiền lương có thể chấp nhận được ra còn lại vì muốn gặp gỡ người làm quan to, Tiểu Liễu vừa mới tới sao có thể được nhân vật nam thần như Tịch Phong Hàn chú ý chứ?

Thật bất công.

"Tiểu Liễu, cô có hiểu quy tắc không vậy, chúng tôi tới đây trước cô, có khách vào phải là chúng tôi tiếp đãi mới đúng, sau này cô đừng giành khách của tôi nữa." Một cô gái hách dịch chỉ bảo cô.

Tiểu Liễu chớp mắt, gật đầu: "Được thôi."

Tuy nhiên thái độ của Tiểu Liễu vẫn khiến cô gái kia không hài lòng: "Tôi thấy cô vẫn không hiểu đúng không?"

"Tôi nghe hiểu rồi." Tiểu Liễu ngẩng đầu đáp giòn tan.

Cô gái bực bội nhìn cô: "Hừm!"

Ánh mắt Tiểu Liễu nhìn về hướng đường lớn, đôi mắt đen nhánh, không biết đang nghĩ gì.

Tại trụ sở văn phòng tập đoàn Cung Thị, Cung Dạ Tiêu xử lý xong công việc, việc đầu tiên anh làm là gọi điện cho Trình Ly Nguyệt, chuẩn bị đưa cô đi dạo, cô muốn ăn gì anh cũng sẽ đi cùng cô.

Hai hôm trước, Trình Ly Nguyệt bỗng nhớ ra một món mì xào cô từng ăn ở cổng trường, Cung Dạ Tiêu lập tức hạ mình cùng cô đi ăn.

Buổi sáng, Trình Ly Nguyệt lại nhớ tới món khoai nướng ở một nơi rất ngon, cô vừa gửi tin nhắn cho anh nói muốn đi ăn, Cung Dạ Tiêu bây giờ sẽ đi đón cô và dẫn cô đi ăn.

Người có thai thường như vậy, hãy nghĩ lung tung, nghĩ về những món ăn ngon trước đây, sau đó muốn nếm lại một lượt, Trình Ly Nguyệt bây giờ đã trở thành một người rất ham ăn.

Ở cửa dinh thự, Trình Ly Nguyệt đã ăn mặc gọn gàng đứng đợi Cung Dạ Tiêu rồi, cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng, búi tóc nửa đầu trông rất giống học sinh mới ra trường.

Thuần khiến, trong sáng, bụng cô vẫn chưa quá rõ ràng, thậm chí còn gầy bớt đi.

Nếu như bây giờ cô đi tới bên ngoài cổng trường đại học chắc chắn sẽ có người tưởng rằng cô là sinh viên mới vào trường đại học, còn cô năm này cũng gần hai mươi lăm rồi.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Ngồi vào xe, Trình Ly Nguyệt lập tức nói địa chỉ, Cung Dạ Tiêu giơ tay vuốt nhẹ tóc cô: "Được, anh đưa em tới đó ngay đây."

"Có lẽ sẽ phải xếp hàng."

"Anh sẽ xếp hàng cho em."

Trình Ly Nguyệt mỉm cười gật đầu nói: "Vâng, được thôi."

Vì cô anh đồng ý làm tất cả mọi việc.

Trình Ly Nguyệt cảm thấy rất hạnh phúc, từ sáng tới giờ cô đều không muốn ăn gì, bây giờ cô rất thích ăn một ít đồ ăn vặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.