1943.
Buổi trưa, Trình Ly Nguyệt sửa bản thiết kế giấy, sửa đến nỗi đau đầu nhức óc luôn, dù gì đề xuất của Thẩm Quân Dao không phù hợp qui cách thiết kế nên những chỗ cô cần sửa vẫn rất nhiều.
Khoảng mười hai giờ, Linda gõ cửa phòng làm việc của cô, nói với cô, "Ly Nguyệt, đi, cùng đi ăn nào."
"Em ăn ở căn tin được rồi." Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nói.
Linda có chút đau lòng nhìn cô, "Không được, em về đây đến giờ chị chưa mời em qua bữa nào, đi thôi! Chị mời em ăn bữa thịnh soạn."
Trình Ly Nguyệt đứng dậy do không thể chối từ, cầm lấy túi xách trên bàn, theo Linda ra cửa, cách biệt bốn năm, kinh tế của thành phố này phát triển thần tốc, đã thay đổi rất nhiều.
Đi đến bãi đỗ xe, Linda bỗng nhớ ra một việc, "Ai da! Chị quên chìa khóa xe trên bàn làm việc rồi."
Hiện tại là giờ ăn cơm, đợi thang máy cũng khá phiền phức, cô cười nói, "Em vừa hay lái xe đến, hay là ngồi xe của em vậy."
Linda kinh ngạc nói, "Cô mua xe mới rồi à!"
Trình Ly Nguyệt có chút xấu hổ, chỉ còn cách giải thích nói, "Một người bạn tạm thời cho em mượn!"
"Vậy được, chạy xe của em đi!" Linda trả lời một tiếng.
Đi đến bãi đỗ xe, thấy Trình Ly Nguyệt cầm chìa khóa nhấn mở khóa, hai tiếng tít tít kêu lên, Linda ngẩng đầu lên nhìn, một chiếc siêu xe thể thao Bugatti sáng đèn.
"Chiếc này?" Linda sốc nhìn cô.
Trình Ly Nguyệt mím môi giải thích, "Dạ! Bạn em có hơi giàu có một chút."
"Đây là quá giàu rồi đó! Lại cho em mượn xe thể thao." Linda tặc lưỡi hai tiếng, mở cửa xe Bugatti ngồi vào trong.
Trình Ly Nguyệt khởi động xe thể thao chạy ra khỏi bãi, Linda ngồi một bên rất là vui vẻ."
Trình Ly Nguyệt cười có chút miễn cưỡng, đây là xe của Cung Dạ Tiêu, cô chạy có chút ngại ngại.
Dưới sự chỉ huy của Linda, đến trước cửa của một nhà hàng cao cấp, xe của Trình Ly Nguyệt được dẫn đến bãi dừng xe của khách VIP ở cạnh bên, đại khái chắc là do xe đẹp! Nhận được sự đối đãi đặc biệt.
Linda cảm thấy rất nở mày nở mặt, Trình Ly Nguyệt xuống xe, hai người đi lên nhà hàng, hoàn cảnh ở đây tao nhã, là nơi nhân vật cao cấp tiêu tiền.
Trình Ly Nguyệt và Linda gọi món, nói về chuyện công ty, thời gian qua cũng rất nhanh, khoảng một giờ rưỡi, hai người đều đã ăn xong rồi, chuẩn bị rời đi.
"Linda, chị đợi em một chút, em đi vào nhà vệ sinh chút, làm đổ dầu rồi." Trình Ly Nguyệt ném túi cho cô ấy.
Linda đón lấy, Trình Ly Nguyệt liền chạy vào nhà vệ sinh rửa tay, cô rửa xong lấy giấy lau tay, cúi đầu mà đi ra ngoài.
Ngay lúc đó, nhà vệ sinh nam cũng có người đi ra, hai người xém chút là đụng phải nhau rồi.
"Xin lỗi." Trình Ly Nguyệt theo bản năng xin lỗi trước, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông xém đâm phải, đúng lúc, người đàn ông cũng cúi xuống nhìn cô, hai ánh mắt chạm nhau không hề có chuẩn bị trước.
Trình Ly Nguyệt bỗng chốc sắc mặt biến đổi, người đàn ông này lại là Lục Tuấn Hiên.
Lục Tuấn Hiên cũng ngây người, anh cũng không ngờ đến, trong nhà hàng này cũng gặp được Trình Ly Nguyệt, bốn năm đã qua, anh sớm đã quên sự tồn tại của người phụ nữ này rồi, không ngờ tới vẫn có thể gặp lại.
Trình Ly Nguyệt bây giờ, một bộ đồ tao nhã tinh tế, tóc búi ra ngoài sau đầu, lộ ra một khuôn mặt tinh tế trắng tinh, đôi mắt trầm tĩnh, sớm đã không còn là cô gái nhu nhược của bốn năm về trước nữa rồi, mà còn toát ra khí chất mê người.
Lục Tuấn Hiên đồng tử mở to ra.
Trình Ly Nguyệt vội vã muốn lách qua người của anh ta rời khỏi, tay của Lục Tuấn Hiên bỗng nhiên kéo lại cánh tay của cô, giọng trầm gọi cô, " Trình Ly Nguyệt."
"Buông tay ra." Trình Ly Nguyệt âm thanh vừa gấp vừa lạnh lùng vang lên.
Lục Tuấn Hiên câu sau lại là hỏi thăm, "Em mấy năm nay sống có tốt không?"
Trình Ly Nguyệt lạnh lùng quay đầu lại nhìn anh, "Tôi sống rất tốt, mãn nguyện chưa?"
Người đàn ông này, cô đã từng yêu rất nhiều, giao phó tất cả, coi anh như là điểm dựa của cả đời này, nhưng nào ai ngờ, cuối cùng anh lại cho cô một nhát dao, làm cho cô toàn thân đầy vết thương.
Và lúc này, anh ta trong tim cô, ngoài hận thù ra không còn một chút tình ý gì lưu lại, thậm chí, anh còn không bằng người xa lạ.
Lục Tuấn Hiên xem xét cô, Trình Ly Nguyệt thời điểm này giống như đóa phù dung nở rộ, sạch sẽ thanh khiết, hương thơm thanh thoát, làm người khác kinh ngạc.
"Lục Tuấn Hiên, bỏ tay ra."Tiếng nói của Trình Ly Nguyệt, thanh thoát lạnh lùng vang lên, cô dùng lực kéo, để giựt cánh tay từ trong bàn tay lớn của anh, cô nhanh chân rời khỏi hành lang nhà vệ sinh, còn Lục Tuấn Hiên cũng đi theo ra ngoài.
Thời gian bốn năm, Lục Tuấn Hiên cũng trở nên thành thục tuấn kiệt, anh ta của bây giờ có tài sản, đã không còn khí chất giống như ngày trước nữa rồi, ánh mắt của anh dõi theo thân hình phía sau của Trình Ly Nguyệt, trùng hợp là anh cũng từ nhà hàng đi xuống lầu.
Trình Ly Nguyệt bắt lấy túi xách từ tay Linda, nói với Linda, "Chúng ta nhanh đi thôi!"
Linda thấy cô như chạy nạn đi ra phía trước, có chút kinh ngạc hỏi, "Làm sao vậy?"
Trình Ly Nguyệt gấp gáp mở miệng nói, "Ở đây có người em không muốn gặp."
Cuối cùng cũng có một chút bối rối, Trình Ly Nguyệt vốn nghĩ rằng bản thân có thể bình tĩnh đối diện được với anh ta, nhưng mà, sự xuất hiện của anh ta vẫn làm cho cô cảm xúc tăng lên mãnh liệt.
Lục Tuấn Hiên sải chân theo sau, chỉ sau cô có vài bước chân, ánh mắt anh ta nhìn về bóng người mảnh mai phía trước, anh thực sự vô cùng ngạc nhiên, anh tưởng Trình Ly Nguyệt ngày trước ra đi không một xu dính túi, cuộc sống về sau nhất định rất khó khăn, nhưng bây giờ, người phụ nữ này lại toát ra cảm giác tự tin tao nhã.
Mấy năm nay Lục Tuấn Hiên không dám nghĩ đến cô, cũng cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến cô, khi anh trở nên ngày càng hiển vinh trước mọi người, thì đối với quá khứ đáng xấu hổ lại càng để tâm hơn, anh từng muốn bù đắp cho Trình Ly Nguyệt.
Nhưng mà, do không thể từ bỏ thân phận, niền kiêu hãnh nên anh đã không làm vậy.
Đến nay, anh đã gặp phải cô rồi, và cũng biết cô đã quay về thành phố A sinh sống rồi, cái nguyện vọng muốn bù đắp cho cô càng mãnh liệt hơn.
Linda quay đầu nhìn, thấy một người đàn ông mặc áo vest xám, thân hình cao to đi theo sau, và ánh mắt của người này chỉ nhìn chăm chú vào Trình Ly Nguyệt, cô liền đoán ra thân phận anh ta.
Không lẽ là gặp lại chồng cũ rồi!
Xe của Lục Tuấn Hiên trùng hợp là ở hướng mà Trình Ly Nguyệt đi tới, Trình Ly Nguyệt vội rời khỏi Lục Tuấn Hiên, cô lấy chìa khóa nhấn nút mở khóa, chiếc xe thể thao màu trắng siêu đỉnh hào hoa phát ra tiếng hồi âm.
Lục Tuấn Hiên khi nhìn thấy cô mở cửa trước, mặt anh ta ngây ra một lúc, Trình Ly Nguyệt sao có thể lái chiếc xe cao cấp đến vậy?
Trình Ly Nguyệt lùi xe ra khỏi bãi xe, khi chạy ngang qua trước mặt Lục Tuấn Hiên, gương mặt ngạc nhiên của Lục Tuấn Hiên phản chiếu trên cửa kính xe, anh nhìn dáng hình chuyên nghiệp của Trình Ly Nguyệt ngồi trong xe, không hiểu sao lại thấy đặc biết hấp dẫn, tim đập chệch một nhịp.
Xe của Trình Ly Nguyệt chạy xa mấy trăm mét rồi Linda mới hỏi, “Người ban nãy có phải chồng cũ của em không?”
“Chính là anh ta.” Trình Ly Nguyệt cười châm biếm.
“Trông đúng là mặt người dạ thú, áo mũ đàng hoàng nhỉ.” Linda chửi một tiếng.
Trình Ly Nguyệt cười nhạt, cô vĩnh viễn sẽ không quên bốn năm trước, anh ta tước đoạt cổ phần của ba cô từ tay cô như thế nào, ép cô ký tên ly hôn, cái dáng hình thâm hiểm đáng hận đó, cô suốt đời này cũng sẽ không quên.
“Nhưng mà, Ly Nguyệt này, người bạn này của em đúng là có nghĩa khí, cho em mượn chiếc xe thể thao như vậy, chị nghĩ chồng cũ em nhìn thấy rồi, cũng phải sốc dữ lắm! Em đã sống rất tốt, còn lái được chiếc xe đắc tiền đến vậy.”
Trình Ly Nguyệt cười khó xử, trong đầu thoáng hiện ra gương mặt lạnh lùng tiêu chuẩn của Cung Dạ Tiêu, đích thị nhờ phúc của anh ta, cô đã được dịp huênh hoang một lần trước mặt Thẩm Quân Dao.
Nhưng mà, người đàn ông này đang giành con trai với cô!