Cung Muội Muội bị lôi ra ngoài.
“Các người muốn đưa tôi đi đâu, thả tôi ra.” Cung Muội Muội cắn răng gầm lên.
Lý Nhuệ thấy Cung Muội Muội bị đưa đi, hắn liền cầm điện thoại lên, nhếch miệng cười rồi gọi cho một chuỗi số điện thoại. Hắn vẫn còn nhớ đây là số điện thoại của Dạ Lương Thành.
“Alo.” Giọng nói của Dạ Lương Thành bên kia vô cùng lạnh lùng.
“Lương Thành, là tôi.” Lý Nhuệ bật cười, ngồi dựa vào ghế sofa.
“Lý Nhuệ, cuối cùng anh cũng tìm đến tôi rồi, thay đổi chủ ý rồi à?” Giọng nói của Dạ Lương Thành có chút lo lắng.
“Không, tôi muốn nói chuyện về bạn gái anh với anh.”
Giọng của Dạ Lương Thành lập tức trở nên giận dữ: “Lý Nhuệ, anh đã làm gì?”
“Cung tiểu thư thật xinh đẹp, không ngờ mắt nhìn người của anh lại tốt vậy.”
“Lý Nhuệ, đừng khiến tôi đến đó giết anh, anh làm gì bạn gái tôi rồi?” Giọng nói của Dạ Lương Thành giận dữ như một con dã thú.
Lý Nhuệ bật cười: “Đừng vội, đừng vội, tôi chỉ mời cô ấy đến làm khách thôi. Nhân thể nói cho anh biết, anh đừng có cản trở tôi, nếu anh còn cố chấp thì cô bạn gái bé nhỏ của anh sẽ gặp nguy đó.”
“Lý Nhuệ, ân oán của chúng ta thì chúng ta tự giải quyết, đừng có liên lụy đến cô ấy.” Giọng nói của Dạ Lương Thành mang theo chút cầu khẩn.
“Lương Thành, thế giới này dạy tôi rất nhiều thứ, dùng thủ đoạn để đạt được mục đích là một trong đó. Cách của cậu là do tổ chức dạy, hiện tại tôi cũng dùng lại cách đó thôi mà.” Lý Nhuệ bình tĩnh nói.
“Cô ấy đâu?” Giọng nói của Dạ Lương Thành truyền đến.
“Cô ấy đã được tôi đưa đi rồi, nếu anh muốn tìm, tôi có thể cho anh manh mối.” Mục đích của Lý Nhuệ chỉ là phân tán lực chú ý của Dạ Lương Thành, khiến hắn không thể cản trở, không thể giao dịch được nữa. Mặc dù vẫn còn đồng đội nữa nhưng nếu là một người thì người của hắn ta vẫn đối phó được.
“Anh… Tôi không cho phép anh làm hại cô ấy.”
“Tôi sẽ không làm hại cô ấy đâu, nhưng trước hết anh phải tìm cô ấy. Nếu tôi chết hoặc có chuyện thì bạn gái của anh sẽ bị nhốt ở một nơi u ám không thấy mặt trời mãi mãi, cả đời này anh sẽ không được gặp cô ấy.” Lý Nhuệ đang tự mua bảo hiểm cho bản thân.
Giọng nói của Dạ Lương Thành bỗng nghẹn lại: “Anh… Tôi xin anh tha cho cô ấy.”
“Lương Thành, niệm tình cũ, các anh về nước đi! Đừng can thiệp vào chuyện của tôi.” Lý Nhuệ khuyên hắn.
“Anh biết rõ không thể mà…”
“Anh có nhiệm vụ cần chấp hành, tôi cũng có việc làm ăn cần làm. Hay chúng ta cứ làm vậy đi!” Lý Nhuệ nói xong liền cúp điện thoại.
Trong một khách sạn, Dạ Lương Thành đứng trên ban công, nắm chặt lấy điện thoại, cơ thể run lên. Hắn nhìn về phía thành phố đang nhuốm màu đen tối, nghĩ đến Cung Muội Muội đang bị Lý Nhuệ bắt đến một nơi u ám, không thấy ánh mặt trời.
Cô vốn sợ tối, hơn nữa còn bị bắt cóc, nhỡ đâu có bàn tay bẩn thỉu nào đó động vào thì sao.
Đáng chết, máu trong đầu Dạ Lương Thành đang sôi lên, như sắp điên đến nơi.
Quý Quân đứng một bên vỗ vào vai hắn, ai ủi: “Yên tâm, Lý Nhuệ làm vậy chỉ để ngăn cản anh thôi. Tôi nghĩ anh ta sẽ không ra tay với bạn gái anh đâu.”
“Anh ta sẽ không làm, nhưng đám thuộc hạ thì rất khó nói. Tóm lại, tôi cần cứu cô ấy ngay.”
“Đi đi! Anh đi cứu bạn gái đi, tôi sẽ trông chừng Lý Nhuệ, dù sao thì chúng ta cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.”
Dạ Lương Thành cảm kích nhìn hắn, lập tức về khách sạn. Hắn lấy ra một khẩu súng và băng đạn ở trong tủ, sau đó đẩy cửa, một thân trang bị đầy đủ vũ khí lao đi.
Dạ Lương Thành ra khỏi khách sạn mới nhớ ra nếu Cung Muội Muội mất tích, vậy thì người nhà họ Cung sẽ điên lên mất. Hắn phải gọi điện cho Cung Dạ Tiêu mới được.
Thành phố A, Cung Dạ Tiêu đang chờ ở cục Cảnh sát, điện thoại bỗng reo lên. Trái tim hắn như dây đàn bị kéo căng. Hắn nhấc điện thoại lên xem, còn cho là số điện thoại của bọn bắt cóc nhưng không ngờ lại là Dạ Lương Thành. Hắn giật mình, lẽ nào hắn cũng biết Muội Muội có chuyện?
“Alo! Lương Thành.” Cung Dạ Tiêu lập tức nhận điện thoại.
“Dạ Tiêu, có phải cậu đang điều tra chuyện của Muội Muội không?” Dạ Lương Thành hỏi thẳng.
“Sao cậu biết?”
“Tôi biết Muội Muội đang ở trong tay ai, cô ấy ở nước R, đang trong tay mục tiêu nhiệm vụ lần này của tôi.”
“Cái gì? Muội Muội có nguy hiểm không?”
“Mục tiêu lần này của tôi là đồng đội cũ trong đội đặc chủng. Bây giờ hắn đang qua lại với bọn xã hội đen. Hắn bắt cô ấy để ngăn cản tôi hành động. Hắn nói sẽ không làm hại Muội Muội, tôi lập tức đi cứu cô ấy.”
Trong lòng Cung Dạ Tiêu như trút được gánh nặng, may mà em gái không rơi vào tay kẻ có ý đồ bất chính. Đã qua nhiều giờ rồi, hắn đã bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.
“Tôi sẽ dẫn người đến giúp cậu ngay.” Cung Dạ Tiêu muốn tự mình đi cứu em gái.
Dạ Lương Thành nghĩ rồi nói: “Được, cậu đến đi! An toàn của Muội Muội quan trọng hơn.”
“Được! Tôi sẽ đưa người đến ngay.”
“Nhưng đừng kinh động người khác, tôi sợ Lý Nhuệ sẽ đề phòng cậu đó. Bây giờ hắn đã điên rồi, tôi sợ hắn biết cậu ra tay sẽ làm hại đến Muội Muội.”
“Tôi sẽ cẩn thận.” Cung Dạ Tiêu đáp một tiếng.
Cúp điện thoại, Cung Dạ Tiêu liền gọi điện đến nhà nói cho ba mẹ biết tình hình hiện giờ của Muội Muội kêu họ yên tâm. Còn hắn, hắn liền dẫn theo mấy vệ sỹ đến nước R ứng cứu.
Cung Dạ Tiêu dặn Trình Ly Nguyệt đừng đến công ty trong thời gian này, hơn nữa Tiểu Trạch cũng đừng đến trường. Mọi việc chờ hắn quay về rồi nói, bởi vì hắn không muốn có người nhân lúc hắn không ở đó mà hại người nhà hắn.
Lúc này, người nhà họ Cung đều biết không nên để Cung Dạ Tiêu phân tâm, hắn cần dốc toàn lực đi cứu em gái.
Trình Ly Nguyệt đồng ý với hắn qua điện thoại, cô sẽ chăm sóc người thân và khiến hắn yên tâm đi cứu Cung Muội Muội.
Mật thất đen tối một màu được bày biện như một phòng giam, khá giống nhà lao dưới địa ngục. Tất cả mọi thứ đều khiến Cung Muội Muội không thoải mái. Nơi đây không có lấy một chút ánh sáng, cả ngày chỉ có ánh đèn. Dù có được cởi trói thì cô cũng cảm thấy khó thở.
Trong lòng cô luôn lo cho Dạ Lương Thành, nếu hắn biết cô gặp nguy hiểm thì có bất chấp đến cứu không nhỉ? Ngộ nhỡ Lý Nhuệ đang bày ra kế gì đó để chờ hắn chui đầu vào rọ thì sao?
Không! Cô không muốn hắn đến, Cung Muội Muội nắm chặt tay, nhưng lúc này ngoại trừ chờ đợi thì cô đâu làm gì được.
Đây là một phòng giam rất vững chắc, đừng nói là cô, đến cả người đàn ông lực lưỡng cũng khó mà thoát thân.
Cung Muội Muội cũng đã thử rồi, dù cô thoát khỏi đây cũng không thoát khỏi mấy tên lưu manh bên ngoài. May mà những người này không làm hại đến cô.
Dạ Lương Thành, anh ở đâu? Anh đừng bất chấp mọi nguy hiểm đến cứu em.
Cung Muội Muội thầm than.