"Em có đến gặp phu nhân Emily, tặng một món quà cho bà ấy." Cung Muội Muội cười hihi, có thể nhận được sự đánh giá như thế của phu nhân Emily, cô đã thỏa mãn rồi.
Lăng Diệp lắc đầu cười: "Em đó! Đúng là một người cổ linh tinh quái."
"Là khen hay chê đây ạ!
"Tất nhiên là khen rồi."
Sau khi Cung Muội Muội đi ra, cô nhìn về phía văn phòng của Nhậm San San, trong lòng thấy hơi tức giận, sao Nhậm San San có thể giở chiêu trò như thế? Xem ra sau này phải cẩn thận để ý cô ta mới được.
Trong văn phòng của Cung Nghiêm.
Cung Húc lại đến uống trà giải khuây, từ sau khi chính mắt nhìn thấy bản di chúc đó, hai anh em họ thường tụ tập với nhau, nỗi không cam tâm dâng trào trong lòng, nếu không bùng phát ra thì cả đời này của họ sẽ không được sống trong yên ổn.
"Anh cả, chúng ta dâng hai tay ra nhường nguyên cái Tập đoàn Cung Thị cho người khác hay sao?" Cung Húc tức giận nói.
"Nếu không thì còn có thể thế nào nữa?" Cung Nghiêm hỏi lại.
Cung Húc nghe thấy thế, bị kích thích mạnh, ông ta trở nên hung dữ: "Còn có thể thế nào ư? Tìm một cách bắt thằng nhóc Cung Dạ Tiêu nhường lại, ít ra phải chia đều cho chúng ta."
"Chú mơ đi, Dạ Tiêu có được di chúc của cha, Tập toàn Cung Thị này chắc chắn sẽ không được chia ra đâu."
"Vậy thì kêu nó quy số cổ phần của Tập đoàn Cung Thị thành tiền, nên chia cho chúng ta bao nhiêu, thì mỗi năm đưa cho chúng ta bấy nhiêu! Không thể có chuyện nó sống cuộc sống giàu sang, còn chúng ta thì sống dựa vào nó được!"
Câu nói này khiến Cung Nghiêm cười lạnh, "Tôi không sống nhờ vào một đứa tiểu bối đâu nhé!'
"Anh còn có công ty Thừa Vỹ để kiếm tiền, còn tôi thì sao? Tôi chỉ có thể mở vài khách sạn, cái này có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Gặp phải mùa ế khách, tôi còn phải chịu lỗ nữa là." Cung Húc vừa nghĩ, thì cảm thấy bản thân quá thiệt thòi, cũng là người của nhà họ Cung, vậy mà ông ta lại phải sống cuộc sống tồi tệ thế này.
"Chúng ta đợi thêm chút nữa đi, sắp đến ngày chia hoa hồng theo quý rồi, nếu Cung Dạ Tiêu còn hiểu chuyện, chúng ta tạm thời có thể nhịn cục tức này, nếu nó không hiểu chuyện, thật sự gạt chúng ta ra ngoài, thì nó đừng trách chúng ta không khách sáo."
Cung Húc cười lạnh, "Cho dù có chia một ít cho chúng ta thì đó cũng chỉ là một con số bé tí, có đáng là gì đâu?"
"Đợi đó mà xem đi!" Cung Nghiêm rút một điếu xì gà, mặt ông ta bỗng trở nên độc ác.
Công ty Thế Tước.
Sau vài lần đi vào văn phòng của Trình Ly Nguyệt, Giản Vân đã lấy cắp được một ít vòng tay và bông tai, sau khi cô vẽ xong, cô ta chụp hình gửi lại cho Hoắc Yên Nhiên, hy vọng bên phía cô ta có thể nhanh tay hơn, sản xuất thành phẩm tung ra thị trường trước Trình Ly Nguyệt.
Linda lại gọi họ vào mở cuộc họp, ngày mai là thứ sáu rồi, hai giờ chiều mai, họ phải qua làm khảo sát ở chỗ thành viên hoàng gia, đây là một việc vô cùng quan trọng.
"Ly Nguyệt, tối nay có thời gian không? Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé." Giản Vân nhiệt tình hỏi cô.
"Không đi đâu, tối nay tôi còn phải về nhà chăm con, trưa mai nhé! Tôi mời cô." Trình Ly Nguyệt vỗ tai cô ta.
Giản Vân mím môi, "Được thôi! Ngày mai gặp, ngày mai cô sẽ đem bản thảo đến cho khách hàng xem đúng không?"
Trình Ly Nguyệt gật đầu, "Có chứ! Tôi chỉnh sửa lại một chút sẽ đưa qua cho bà ấy xem."
Gọi điện thoại cho Cung Dạ Tiêu, may mà tối nay anh không có tham gia buổi tiệc xã giao nào, có thể về nhà chăm con cho cô rồi, cô phải chuẩn bị bản phát thảo để đi gặp khách hàng vào ngày mai.
Trước khi đón con trai, Cung Dạ Tiêu gọi điện thoại đến, tối nay anh sẽ vào bếp, vì thế lát nữa họ phải đi ra siêu thị mua rau.
Trình Ly Nguyệt nghe máy xong, cô cảm thất thật ngọt ngào.
Chiếc xe sang trọng của Cung Dạ Tiêu dừng trước cửa đợi cô, Trình Ly Nguyệt ngồi lên xe, giọng điệu hơi hậm hực: "Nếu ông chủ của em biết được chiều nào em cũng trốn làm đón con, không biết ông ấy có thấy khó chịu không?"
Anh ngồi bên cạnh, cười thành tiếng.
Trình Ly Nguyệt xoay đầu lại nhìn anh, hỏi với vẻ thắc mắc: "Anh cười gì vậy!"
"Không có gì! Anh nghĩ ông chủ em sẽ hiểu được nỗi khổ của em."
"Thật chứ? Anh lại chẳng phải là anh ta." Trình Ly Nguyệt chu môi lên nói.
Cung Dạ Tiêu thở dài, anh đúng là có nỗi khổ tâm!
Đến trường học, cậu bé nhìn thấy baba và mami của mình cùng đến đón, cậu chạy rất vui vẻ, cậu bé thích nhất là được hai người cùng đón về nhà.
"Baba, mami…"
Cung Dạ Tiêu khom lưng xuống, bế cậu bé lên, có bế rồi mới biết cậu bé lại cao hơn nặng hơn, điều này khiến anh thấy rất vui.
"Mami, hôm nay con được học đàn dương cầm đó!"
"Thật sao? Dễ học không?"
"Dễ ạ! Con rất thích đàn dương cầm."
"Được! Baba sẽ mua một chiếc đặt trong nhà cho con, có thời gian thì nhớ luyện tập nhé."
"Vâng!" Cậu bé bật cười vui vẻ.
Trình Ly Nguyệt cũng cười theo, khi anh cưng chiều con trai thì cũng là lúc anh đẹp trai nhất.
Khi đến khu thương mại dưới lầu của tiểu khu, cả nhà vào siêu thị mua thức ăn, thức ăn của siêu thị này rất tươi mới, Cung Dạ Tiêu lựa xong thức ăn của anh, Trình Ly Nguyệt lại đến kệ vật phẩm cá nhân của cô, cô cho vài túi băng vệ sinh vào giỏ, Cung Dạ Tiêu lập tức nhìn chằm chằm cô, anh đang hỏi, đến ngày rồi à?
Trình Ly Nguyệt đáp lại anh bằng một ánh mắt hơi đắc ý.
Cung Dạ Tiêu câm nín, tiếp sau sẽ có người không được làm chuyện ấy trong vòng bảy ngày rồi, sau khi có được cô, anh đã không thể rời xa cô được.
Về đến nhà, Trình Ly Nguyệt làm việc, cậu bé xem phim hoạt hình, còn anh thì bận rộn trong bếp.
Trình Ly Nguyệt ngồi trước bàn, lấy tác phẩm cô đã chăm chút mài giũa ra, ngắm nhìn thật kỹ, một cảm giác thỏa mãn dâng trào trong lòng cô, đây là tác phẩm mà cô rất thích.
Ngày mai, cô thật sự hy vọng những khách hàng kia cũng sẽ thích.
Buổi tối, trình độ nấu ăn của Cung Dạ Tiêu lại được nâng cấp, hai mẹ con ăn rất hài lòng, nuôi bao tử của cọ còn thấy có cảm giác thành tựu hơn nuôi họ.
Sáng sớm.
Một ngày mới lại bắt đầu, chỉ có điều sáng nay có một người đàn ông dục cầu bất mãn, dày vò cô không cho cô ngủ yên, không phải bị anh ôm vào lòng, thì bị anh cọ vào cổ.
Trình Ly Nguyệt đẩy anh ra, thì anh lại nhào tới.
Trình Ly Nguyệt mơ màng ngủ thiếp đi, tiếp tục nằm mơ, đợi đến khi cô tỉnh dậy hoàn toàn, cầm điện thoại lên xem, cô kêu lên, 10 giờ rồi. Trời ơi! 10 giờ sáng rồi.
Trình Ly Nguyệt chạy vào nhà nắm với mái tóc bù xù, đều tại Cung Dạ Tiêu, sáng sớm chọc cô không cho cô ngủ yên, kết quả giờ thì lại ngủ quá giờ.
Hôm nay cô phải đi gặp khách hàng, lỡ ngủ đến 1-2 giờ chiều thì chết chắc rồi.
Trình Ly Nguyệt lấy một chiếc chìa khóa xe từ trong ngăn kéo chỗ cửa ra vào, đi tới thang máy mới nhìn lại, đây là chìa khóa của chiếc xe Porsche, cô thấy hơi chán nản, cô không muốn lái một chiếc xe xịn như thế đâu!
Nhưng hết cách rồi, cô phải vội đến công ty. Trình Ly Nguyệt lái xe lên đường, chiếc cửa xe bóng loáng ở vị trí ghế lái, khiến cho tư thế ngồi của cô trông rất có phong cách, người phụ nữ càng thon gọn, điều khiển những thứ càng mạnh mẻ, thì sẽ càng trông rất có khí thế.