Lục Tuấn Hiên đang cầm máy tính kiểm tra email, Thẩm Quân Dao nghiêng người ôm lấy eo của hắn ta: "Tuấn Hiên, nếu anh còn muốn xem tài liệu, hay tối nay anh ngủ trong phòng khách đi!"
Lục Tuấn Hiên nhìn cô ta đầy dịu dàng: "Không cần anh ở bên em nữa à?"
"Em không ngủ được khi đèn mở, anh đi đi! Em ngủ một mình là được rồi." Thẩm Quân Dao chu đáo.
Thật ra Thẩm Quân Dao lo lắng tay của Lục Tuấn Hiên sẽ đụng vào người dưới của cô, lỡ anh phát hiện ra chuyện cô ta đến ngày, thì chẳng khác nào lời nói dối của cô ta đã bị vạch trần hay sao?
Vì thế, tối nay ngủ riêng càng tốt.
Gần đây Lục Tuấn Hiên rất bận, mỗi ngày đều làm việc đến nửa đêm, vì thế đuổi anh ta qua phòng khách ngủ cũng là một cái cớ rất tự nhiên.
Quả nhiên Lục Tuấn Hiên mang máy tính và tài liệu đi qua phòng khách, và tối đó Thẩm Quân Dao phải trải qua một đêm đầy thấp thỏm, cô ta vẫn lo lắng Lục Tuấn Hiên sẽ trở lại lúc nửa đêm.
Đến tận sáng sớm.
Sắc mặt Thẩm Quân Dao trắng bệch, tiễn Lục Tuấn Hiên đi làm với đôi mắt giăng tơ máu, và lúc này cô ta mới có thể thật sự chớp mắt được một lúc, cô ta định chiều nay sẽ đi tìm Trình Ly Nguyệt.
Sáng nay cô ta gọi điện thoại cho trợ lý của Linda, sau khi hỏi thăm tình hình thiết kế trang sức của cô ta, thì mới thăm dò Trình Ly Nguyệt, trợ lý nói rằng hôm nay Trình Ly Nguyệt có đi làm.
Thẩm Quân Dao vui điên lên đi được, cuối cùng kế hoạch cô ta dày tâm sắp đặt sắp trở thành hiện thực, Trình Ly Nguyệt sắp phải gánh tội danh giết con của cô ta rồi.
Thẩm Quân Dao ngủ hai tiếng đồng hồ, khi cô ta tỉnh lại đã là 11 giờ, cô ta ngồi trên giường, tính toán thật kỹ kế hoạch trong đầu, đến khi không còn sơ hở nào nữa mới thôi.
Đúng là hôm nay Trình Ly Nguyệt có đến công ty, bởi vì phải thiết kế trang sức cho thành viên hoàng gia, khiến cô cảm thấy áp lực, cô phải vắt óc nghĩ ra bản thảo, cô không thể phá hỏng danh tiếng của công ty mình.
Tuy nhiên đến bên giờ cô còn không biết ông chủ lớn của công ty mình là ai.
Hôm nay Trình Ly Nguyệt ăn ở căn tin, buổi trưa Cung Dạ Tiêu có tiệc xã giao nên không hẹn cô, ăn xong cô trở về văn phòng, lại tiếp túc vùi đầu vẽ thiết kế, khó khăn lắm mới bắt được một linh cảm xẹt qua trong đầu, cô muốn thừa thế xông lên làm xong dứt điểm trong một lần.
Khoảng 2 giờ, Đường Duy Duy gõ cửa, cô ấy thò đầu vào: "Chị Ly Nguyệt, Thẩm Quân Dao lại đến rồi!"
Trình Ly Nguyệt biết Đường Duy Duy muốn tốt cho cô, cô mỉm cười, tỏ vẻ không để tâm.
Đường Duy Duy đóng cửa lại, tiếp tục làm việc.
Thẩm Quân Dao vừa vào công ty, liền cố ý bày ra vẻ mặt xấu xí, cô ta vào toilet rút băng vệ sinh ra, bởi vì lát nữa cô ta phải vờ bị chảy máu, vì thế cô ta phải nhanh chóng cãi nhau với Trình Ly Nguyệt, giả vờ như bị cô ta đẩy.
Thẩm Quân Dao bước ra khỏi toilet, cô ta sải bước đi vào văn phòng của Trình Ly Nguyệt, dáng vẻ tức giận đùng đùng, dáng vẻ y hệt như muốn tìm cô tính sổ.
Đường Duy Duy giật mình, vội vàng nhảy ra chặn lại, "Cô Thẩm, cô có việc gì sao?"
"Tránh ra, tôi phải tìm Trình Ly Nguyệt." Thẩm Quân Dao tức giận.
Cô ta kéo cửa văn phòng Trình Ly Nguyệt, cũng không thèm đóng lại, cô ta cố ý để cửa mở.
"Trình Ly Nguyệt, cô ra đây cho tôi, ra giải thích cho rõ ràng, vì sao trong bóp tiền của chồng tôi lại có hình của cô." Giọng của Thẩm Quân Dao vừa vang vừa to, khắp cả công ty đều nghe thấy.
Trình Ly Nguyệt đang vẽ tranh, bất ngờ nghe thấy tiếng mắng chửi chói tai của Thẩm Quân Dao, cô ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô nói cái gì?"
Thẩm Quân Dao cảm thấy có dòng nước ấm chảy ra, quần lót sắp ướt rồi, hôm nay cô ta mặc quần màu đen, cho nên bây giờ có dính ra quần cũng sẽ không nhìn ra.
Thẩm Quân Dao lập tức lấy tấm hình kia ra, đập thằng lên mặt cô, "Đây không phải là hình của cô thì là của ai? Vì sao cô lại tặng hình của cô cho chồng tôi?"
Trình Ly Nguyệt nhìn hình, sắc mặt bỗng dưng trở nên xấu xí, đây không phải là tấm hình bị chụp lén vào 4 năm trước sao? Sao lại bị cắt nhỏ rồi? Vả lại còn ở trong tay Thẩm Quân Dao nữa?
Trình Ly Nguyệt vo chặt tấm hình trong lòng bàn tay, nghiến răng phản bác: "Thẩm Quân Dao, đừng có nói năng bậy bạ ở đây, cô còn có mặt mũi nhắc đến những tấm hình này sao?"
Thẩm Quân Dao thấy Trình Ly Nguyệt cứ đứng trước bàn làm việc, không chịu bước ra, Thẩm Quân Dao không khỏi thấy nôn nóng, cô ta giơ tay ra kéo Trình Ly Nguyệt, "Cô nói rõ cho tôi, rốt cuộc cô có dụ dỗ chồng tôi không, cô có lén lút qua lại với anh ấy không!"
Trình Ly Nguyệt tức giận, trừng mắt nhìn Thẩm Quân Dao, lúc này Thẩm Quân Dao lôi kéo cô như một mụ đàn bà điên.
"Cô buông tay ra!" Trình Ly Nguyệt bị cô ta kéo ra khỏi bàn làm việc.
"Cô ra đây giải thích rõ ràng cho tôi." Thẩm Quân Dao định kéo Trình Ly Nguyệt ra ngoài, làm ra vẻ bị Trình Ly Nguyệt đẩy ở trước mặt mọi người, như vậy mới có sức thuyết phục.
Thẩm Quân Dao chỉ cảm giác bên dưới chảy ra không ngừng, đây là ngày thứ hai của cô ta, lượng máu khá nhiều, vì thế cô ta phải nhanh lên.
Trình Ly Nguyệt muốn rút tay về, nhưng Thẩm Quân Dao kéo rất mạnh, Trình Ly Nguyệt tức giận đẩy Thẩm Quân Dao xuống ghế sofa, mông của Thẩm Quân Dao cọ sát vào sofa, vì nôn nóng muốn kéo Trình Ly Nguyệt ra ngoài, cô ta không hề ý thức được động tác này.
"Cô giải thích rõ ràng cho tôi, vì sao hình của cô lại ở trong bóp tiền của chồng tôi? Có phải cô lén lút hẹn hò với anh ấy không?" Thẩm Quân Dao cứ bám chặt lý do này, dù sao những nhân viên cũ của Kaman đều biết Trình Ly Nguyệt là vợ cũ của Lục Tuấn Hiên, mối quan hệ này đã đủ để tung hỏa mù rồi.
Trình Ly Nguyệt chỉ cảm thấy hôm nay Thẩm Quân Dao rất không bình thường, nếu như cô ta đến cãi nhau với cô, vì sao còn kéo cô ra khỏi văn phòng, và còn dùng sức mạnh đến mức cô không thể vùng vẫy ra được.
Trình Ly Nguyệt nhanh chóng ra đến chỗ hành lang, vốn dĩ hai người đang lôi kéo nhau, Trình Ly Nguyệt thật sự không muốn bị Thẩm Quân Dao đụng vào người, cô ền đẩy tay cô ta ra, Thẩm Quân Dao nhắm chuẩn cơ hội này, cô ta liền ngã thật mạnh xuống đất.
"A…." Thẩm Quân Dao phát ra tiếng thét lớn, cô ta bổ nhào xuống đất.
Trình Ly Nguyệt sửng sốt vài giây, lúc nãy cô chỉ đẩy tay cô ta, vốn không hề đẩy người cô ta, vì sao Thẩm Quân Dao lại té mạnh xuống đất như thế?
Khi mọi người trong công ty đều đang hóng chuyện, thì họ nghe thấy một tiếng rên đau đớn: "Đau…đau quá…bụng của tôi đau quá!"
Lúc này Trình Ly Nguyệt mới phản ứng trở lại, vài ngày trước Thẩm Quân Dao có nói với cô chuyện cô ta mang thai, mặt cô bỗng dưng trắng bệch.
Thẩm Quân Dao ôm bụng, thét lên: "Con của tôi...con của tôi…" Lúc này, cô ta khẽ dịch người, chỉ thấy chỗ cô ta vừa ngồi lúc nãy có một vết máu đỏ tươi…
Vết màu đỏ tươi đâm vào mặt Trình Ly Nguyệt, cô bỗng nhiên hiểu ra ý đồ của Thẩm Quân Dao rồi, vì sao lúc nãy kéo cô ra ngoài, vì sao rõ ràng là cô chỉ đẩy tay của cô ta mà cô ta lại ngã xuống đất.
Bởi vì đây là một âm mưu, một kế hoạch Thẩm Quân Dao đổ cho cô cái tội giết con của cô ta.