Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài

Chương 270




Cuối cùng cũng không uống được rượu, Cung Dạ Tiêu ăn tối xong, Trình Ly Nguyệt cũng ăn xong điểm tâm, hai người cùng đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

Khi ra khỏi nhà hàng, Trình Ly Nguyệt đột nhiên nhớ tới việc khách sạn năm sao đều có lắp đặt một quầy bar riêng, trong đó có rượu uống miễn phí, tại sao lại phải mua? Trong lòng cô liền nảy sinh ý định.

Cung Dạ Tiêu sa sầm mặt nhấn nút thang máy, giục cô: "Vào thôi."

Trình Ly Nguyệt nhíu mày, quay mặt đi, khoanh tay đứng ở một góc.

Bóng người cao lớn của Cung Dạ Tiêu bao trùm lên đầu cô, cô chỉ cảm thấy hơi thở có phần gấp gáp, khi ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt sâu thẳm của anh chứa chan tình cảm, nhìn chằm chặp vào cô.

Trình Ly Nguyệt bắt gặp ánh mắt anh, trái tim lập tức lỗi nhịp, nghĩ tới việc lát nữa sẽ cùng anh...

Cô lập tức có phần hoảng hốt.

Lúc này, bóng đen trên đỉnh đầu bao phủ xuống, không đợi cô định thần trở lại, anh đã đẩy cô vào sát tường thang máy, tay nâng cằm cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Đã mấy ngày không gần gũi với anh, môi chạm môi, đầu Trình Ly Nguyệt lập tức trở lên trống rỗng, nụ hôn của anh giống như anh túc, hôn sẽ bị nghiện, còn cô đã quên đi tất cả, oán hận đối với anh cũng tạm thời quên đi.

"Ư..." Trình Ly Nguyệt vẫn đẩy anh ra theo bản năng, anh vẫn ép chặt cô, giữ chặt cô, môi vẫn mạnh bạo mút lấy môi cô, khiêu khích lưỡi cô.

Khơi dậy ham muốn mãnh liệt trong trơ thể cô.

Trình Ly Nguyệt cảm thấy người đàn ông này là một tên khốn, nhưng cô bực bội phát hiện ra, trong cơ thể mình có một dòng điện do anh khêu gợi ra, lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô run rẩy vì hưng phấn.

Trình Ly Nguyệt không thể đẩy anh ra, gương mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, bị hooc-mon nam tính của anh bao phủ, hít thở bầu không khí thuộc về anh.

"Tinh..." Chuông báo hiệu của thang máy vang lên.

Cung Dạ Tiêu buông cô ra, môi cô đã bị anh hôn vừa đỏ vừa tấy mọng, nhìn giống như một bông hồng nở rộ, môi anh khẽ nở nụ cười hài lòng.

Trình Ly Nguyệt mặt đỏ bừng, phản ứng cũng chậm đi một nhịp, vẫn là Cung Dạ Tiêu nắm lấy tay cô, kéo cô ra ngoài.

Ra tới ngoài, Cung Dạ Tiêu vẫn không buông tay cô ra, dắt cô đi về phía phòng mình.

Trình Ly Nguyệt rõ ràng rất bài xích, chống cự, vùng vằng, Cung Dạ Tiêu nheo mắt nhìn cô, kéo cô tới trước cửa phòng, mở cửa bằng dấu vân tay, cửa kêu báo hiệu một tiếng, đôi mắt sâu thẳm của Cung Dạ Tiêu nhìn cô, lên tiếng: "Vào thôi."

Trình Ly Nguyệt cắn môi, bước từng bước vào phòng, đây là một phòng tổng thống vô cùng sang trọng có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của thành phố, cảnh quan một góc một trăm tám mươi độ, ngoài cửa là ánh đèn thành phố rực rỡ.

Trình Ly Nguyệt đứng tại chỗ một lát, cô bước chân đi, nhìn thấy quầy bar ở bên cửa sổ, trên tủ màu vàng có không ít rượu ngon, vang đỏ, whisky, còn có các loại rượu mà cô không biết tên.

Cung Dạ Tiêu thấy cô bước về phía quầy bar, sắc mặt lập tức sa sầm, cô gái này vẫn giữ ý định đó sao?

Trình Ly Nguyệt đang quan sát những chai rượu kia chọn lựa loại rượu cô có thể uống, bỗng nhiên tay cô bị giữ chặt, anh giận dữ kéo mạnh cả người cô.

Trình Ly Nguyệt khẽ kêu lên một tiếng, ngã nhoài xuống chiếc ghế sofa ở bên cạnh, bên trái của chiếc ghế sofa hình chữ u là một chiếc ghế lớn, sau khi cô nằm xuồng lập tức hoảng hốt muốn đứng dậy.

Lúc này hai cánh tay anh đã chống xuống hai bên cổ cô, biến cơ thể mình thành lồng giam không cho cô có không gian giãy giụa.

"Cung Dạ Tiêu, anh buông tôi ra."

Trình Ly Nguyệt giận dữ kêu lên, sao anh có thể dùng bạo lực như vậy?

"Đừng quan tâm tới chỗ rượu đó nữa, đêm nay anh muốn em tỉnh táo ở bên anh." Cung Dạ Tiêu trầm giọng lên tiếng, toát lên sự bá đạo không cho phép phản đối.

"Tôi không thể nào cùng anh khi đang tỉnh táo được." Trình Ly Nguyệt không ngại nói ra tiếng lòng mình.

Nhưng lại là lời nói trái lòng, lúc này, bị anh đè lên người, cảm nhận hơi ấm của anh, nghe nhịp tim vững vàng cô anh, trái tim cô cũng trở lên loạn nhịp.

Cung Dạ Tiêu không ngờ cô lại bài xích mình tới vậy, đôi mắt anh ánh lên đau đớn, nhưng nhanh chóng chuyển thành tình cảm sâu lắng khó đoán.

Trình Ly Nguyệt ở cự li gần có thể nhìn thấy sự thay đổi tình cảm trong mắt anh, cô sững người, khi cô còn chưa kịp phản ứng gì thì ngón tay anh đã luồn vào mái tóc dài của cô, tiếp tục hôn cô.

Lần này, anh hôn mãnh liệt, cuồng nhiệt hơn trong thang máy, Trình Ly Nguyệt nắm chặt hai tay, nhắm chặt mắt coi như thỏa hiệp.

Trên môi là nụ hôn cuồng nhiệt của anh, trong lòng là nỗi khổ đau khó nói lành lời, thậm chí vô cùng đau đớn, nước mắt cô bỗng tuôn trào.

Ấm nóng.

Cung Dạ Tiêu hôn thấy vị mặn chát, anh giật mình chống người nhìn cô.

Dưới ánh đèn, hai mắt cô nhắm chặt, nước mắt lăn từng giọt từng giọt ra hai bên, trái tim Cung Dạ Tiêu như bị bóp chặt, đau đớn khiến anh không thể thở nổi.

Giọng anh khàn khàn lên tiếng hỏi: "Em thực sự không muốn sao?"

"Mặc kệ tôi... anh cứ làm đi." Trình Ly Nguyệt mím môi, gương mặt tái nhợt quay sang phía khác.

"Em như vậy anh có thể làm gì được? Khác gì cưỡng hiếp em đâu?" Cung Dạ Tiêu hơi giận, anh muốn cô cam tâm tình nguyện.

Trình Ly Nguyệt nhìn anh, đôi mắt được nước mắt gột rửa càng trở lên trong trẻo hút hồn, Trình Ly Nguyệt nhắm mắt lại, chôn vùi ý hận xuống đáy lòng.

"Cung Dạ Tiêu, đừng cướp con tôi có được không?" Cô lên tiếng van nài.

"Đó là con của chúng ta." Cung Dạ Tiêu sửa lại.

Trình Ly Nguyệt sụt sịt: "Anh đồng ý với tôi sẽ không bao giờ cướp nó khỏi tôi, cho dù ông anh ra mặt, anh cũng không được cướp."

Lúc này cô không còn phòng bị, cứng rắn như hai ngày vừa qua, cô đang yếu đuối cầu xin anh.

Cung Dạ Tiêu chớp chớp hàng lông mi dày, hứa với cô: "Cho dù có đối địch với cả thế giới anh cũng không đối địch với em!"

Câu nói này chứa đựng rất nhiều tình cảm phức tạp khó nói.

Trình Ly Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh, muốn chắc chắn lời anh nói là thật hay giả.

"Tin anh là được." Cung Dạ Tiêu khẽ thở dài, hôn nhẹ lên trán cô.

Trái tim Trình Ly Nguyệt phòng bị quá mệt mỏi, từ khi dẫn con chạy tới nước R, cô đã cảm thấy mệt mỏi rã rời. Hai ngày qua, cô cũng đã bình tĩnh trở lại, chiến tranh lạnh với anh không phải là cách giải quyết, chỉ có đàm phán với anh mới là cách giải quyết tốt nhất.

"Anh không gạt tôi chứ?"

"Nếu anh gạt em, anh sẽ không được chết hẳn hoi tử tế, anh sẽ xuống địa ngục... chết không..."

Bàn tay nhỏ bé của Trình Ly Nguyệt lập tức giữ chặt lấy môi anh, ngăn không cho anh tiếp tục tự mình nguyền rủa, cô hơi giận dữ nói: "Tôi đâu cần anh nói như vậy..."

Cung Dạ Tiêu khẽ mỉm cười, tiếp tục hôn lên môi cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.