Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài

Chương 245




Áo rất rộng, căn bản không thể để Cung Muội Muội ngồi lên vạt áo, vì thế lúc này cô ngồi lên...

Cung Muội Muội nhanh chóng muốn đứng lên khỏi đùi anh, Dạ Lương Thành như thể đã dự liệu từ trước, eo cô lập tức bị ôm chặt, anh lên tiếng ra lệnh: "Không được đứng dậy."

"Em không ngồi đâu." Cung Muội Muội sắp xấu hổ không biết chui đi đâu, thế này là sao chứ?

Dạ Lương Thành nói khẽ: "Yên tâm, cho dù anh thích em thế nào đi nữa cũng không làm gì em ở đây."

Cung Muội Muội thấy anh nói thẳng vấn đề, lại càng không dám nhìn vào đôi mắt nguy hiểm như xoáy nước của anh nữa, cô giống như ngồi trêm thảm kim, muốn đứng dậy thì eo lại bị Dạ Lương Thành ấn xuống.

Mông cô và đùi anh chạm sát vào nhau, mặc dù anh mặc quần nhưng hơi nóng tỏa ra trên người anh vẫn khiến cô bối rối sợ hãi.

Đặc biệt là càng kề sát, hooc-môn mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể anh càng khiến cô không thoải mái, bên dưới là đôi chân khỏe khoắn của anh, trước mặt là vòm ngực rắn chắc bắt mắt của anh, đừng nói Dạ Lương Thành không suy nghĩ lung tung, tới cô cũng sắp sửa suy nghĩ vẩn vơ rồi.

"Dạ Lương Thành, ngoài em ra, anh đối xử với cô gái nào khác như thế này không?" Cung Muội Muội cần phải nói điều gì đó, nhằm xóa bỏ bớt không khí khiến người ta bối rối này, ngồi trên đùi anh, cô cũng cảm thấy rất dễ chịu.

Dạ Lương Thành nheo mắt, khẽ trả lời: "Không có, em là người đầu tiên."

"Anh và Nhậm San San rốt cuộc là sao?" Cung Muội Muội thăm dò, dù sao thì bộ ngoại giao cũng có rất nhiều người đồn đại về chuyện của hai người, là thật hay giả hỏi anh mới biết được.

"Em để bụng sao?" Dạ Lương Thành mỉm cười hỏi.

Cung Muội Muội phồng má nói: "Anh có nói hay không?"

"Thời trung học phổ thông, cô ấy học khóa dưới anh, khi đó cô ấy tỏ tình với anh nhưng anh từ chối rồi, anh không ngờ cô ấy cứ thế theo đuổi chín năm."

"Vậy còn anh thì sao? Anh có rung động không?"

"Cô ấy đối với anh mà nói, anh luôn coi cô ấy là em gái, là bạn bè, vì hai nhà có quan hệ lâu đời, người lớn trong nhà đều quen biết nhau, anh không thể khiến cô ấy quá đau lòng được."

"Cô ấy ưu tú như vậy, tại sao anh không thích cô ấy?" Cung Muội Muội tiếp tục hỏi, Nhậm San San là nhân vật nữ thần của bộ ngoại giao, không những biểu hiện ở năng lực làm việc mà còn ở ngoại hình xinh đẹp, thoát tục, tới cô cũng cảm thấy Nhậm San San rất cuốn hút.

Dạ Lương Thành nheo mắt, ngẫm nghĩ một lát mới trả lời: "Anh không biết những người đàn ông khác nghĩ thế nào, nhưng đối với anh mà nói, cô gái khiến anh nảy sinh ham muốn anh mới thích."

Cung Muội Muội lập tức tròn mắt kinh ngạc, nói khẽ: "Vậy thì chẳng phải anh thích rất nhiều người?"

"Tới giờ người có thể khơi dậy dục vọng của anh chỉ có một mình em." Dạ Lương Thành không ngại nói với cô.

Cung Muội Muội cắn môi, nói: "Sao anh biết chỉ có mình em? Nói không chừng quay đi quay lại anh lại có ý với người phụ nữ khác đấy."

"Anh gặp không ít phụ nữ, đủ các thể loại, nhưng người anh muốn chỉ có mình em."

"Trước đây anh cũng đâu có thích em." Cung Muội Muội không tin anh, câu nói vừa rồi khiến cô không vui!

Dạ Lương Thành bật cười: "Khi đó em còn chưa lớn, em không có sở thích yêu trẻ con."

Cung Muội Muội e thẹn, hiểu nhầm câu nói của anh, vòng tay ôm ngực theo bản năng: "Giờ sao anh lại biết em lớn hay nhỏ?"

Dạ Lương Thành bật cười quyến rũ, cho dù biết cô hiểu nhầm anh cũng không giải thích, anh nheo mắt nói: "Anh có thể cảm nhận được."

"Anh..." Cung Muội Muội thẹn thùng quay mặt đi, động tác quá mạnh khiến suýt chút nữa cô ngã từ trên đùi anh xuống, khi cô còn đang hốt hoảng, liền chống tay một cái...

Gương mặt anh thoáng vẻ đau đớn, cảm thấy toàn thân cứng đơ, cô bé này ấn vào đâu thế?

Cung Muội Muội lập tức giật mình, đứng bật dậy, hoảng hốt nhìn anh: "Anh..."

"Bình thường." Dạ Lương Thành sắc mặt sa sầm trả lời, nếu như anh không có phản ứng mới là không bình thường.

Cung Muội Muội vội lùi lại sau, hốt hoảng.

Dạ Lương Thành mặc dù không làm gì cô, nhưng ánh mắt anh không hề che giấu ham muốn tình cảm, khiến cô giật mình, chột dạ, cô khẽ nuốt nước miếng.

Dạ Lương Thành không ngờ cô sợ tới vậy, nhíu mày nói: "Em yên tâm, dù thế nào đi nữa anh cũng có thể nhẫn nhịn được."

"Có khó chịu không?" Cung Muội Muội tò mò dò hỏi.

"Em nói xem." Dạ Lương Thành lúc này rất muốn cởi đồ, nhảy xuống đầm nước tắm nước lạnh.

Cung Muội Muội không dám hỏi nữa, cô chỉ hi vọng quần áo mình nhanh chóng khô đi, sau đó đi về.

Cung Muội Muội thấy Dạ Lương Thành cúi người, múc một vốc nước vã lên mặt mình, cô tròn mắt kinh ngạc, anh đang làm gì vậy?

Dạ Lương Thành đang hạ nhiệt, nếu không làm gì đó, anh sắp nổ tung rồi.

Rửa mặt bằng nước lạnh xong, anh đứng lên, tóc mái trước trán vẫn còn đang nhỏ nước, từng giọt từng giọt lăn dài trên gương mặt tuấn tú của anh xuống ngực, cảnh tượng này khiến Cung Muội Muội nuốt nước miếng.

Rõ ràng anh không hề làm gì nhưng toàn thân anh tỏa ra sức quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành khiến cô rất muốn...

Đè anh ra.

Mặc dù chỉ cởi trần, vai rộng eo hẹp, đôi chân dài miên man khiến Cung Muội Muội đỏ mặt lúc nào không hay.

Dạ Lương Thành đưa mắt nhìn cô, ánh mắt thâm thúy nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô, khóe miệng anh khẽ mỉm cười: "Thích nhìn không?"

Cung Muội Muội xấu hổ quay lưng lại: "Ai thích nhìn chứ?"

"Anh không ngại để em nhìn." Dạ Lương Thành bật cười, anh thực sự hi vọng cô không chê bai thân hình anh.

Cung Muội Muội ôm mặt: "Không nhìn nữa."

Nhìn nữa cô sẽ chảy máu mũi mất.

Lúc này, Dạ Lương Thành bước tới mỏm đã bằng phẳng, xờ nhẹ lên quần áo của cô, mỏm đá vốn rất nóng, phơi nửa tiếng đồng hồ, quần áo đều đã khô.

Thấy Dạ Lương Thành thu quần áo của cô lại, Cung Muội Muội lúc này mới cảm nhận quần áo của anh trên người mình, rộng và ấm áp, cô có chút không nỡ cởi ra.

"Khô rồi!" Dạ Lương Thành đưa quần áo cho cô nói: "Thay đi."

Cung Muội Muội vội cầm lấy, cô mặc đồ lót và quần trước, sau đó mới cởi áo rằn ri của anh ra, khi cô chuẩn bị mặc áo, bỗng nhìn thấy một con kiến đang bò bên trên.

"A..." Cung Muội Muội hét toáng lên, vung mạnh áo.

Dạ Lương Thành bị tiếng hét của cô làm giật mình, vội quay người lại, lập tức nhìn thấy Cung Muội Muội đang chưa mặc áo...

"Sao vậy?" Dạ Lương Thành hỏi.

"Trên áo có kiến." Cung Muội Muội trả lời, khi ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt sâu thẳm của anh đang nhìn mình chằm chặp, và người cô thì chưa mặc được chiếc áo nào...

Dưới ánh mặt trời, tóc cô dài buông xõa, làn da trắng hồng mịn màng, khiến ánh mắt anh co lại.

"A..." Lại một tiếng la lớn hơn, Cung Muội Muội đưa hai tay ôm ngực, nói nhỏ: "Quay lưng lại."

Dạ Lương Thành vội vàng quay lưng lại, hơi thở gấp gáp, cô bé này đúng là không còn nhỏ nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.