"Người phụ nữ thế nào?"
"Anh khiến em biến thành kẻ thứ ba đáng ghét chen ngang vào tình cảm của người khác." Cung Muội Muội phẫn nộ kêu lên.
Chỉ nghe tiếng cười khe khẽ của Dạ Lương Thành vang lên: "Ai nói em chen ngang?"
"Lẽ nào không phải? Rõ ràng anh và Nhậm San San đang hẹn hò…" Cung Muội Muội vẫn rất giận, cảm thấy anh là tên khốn, thật đáng ghét.
Đây chính là việc nghiêm túc mà Dạ Thành Lương muốn trao đổi với cô, anh đưa tay giữ lấy cánh tay cô nói: "Ngồi xuống, nghe anh nói."
Cung Muội Muội bị anh kéo ngồi xuống sofa, gương mặt xinh xắn của cô vô cùng nhăn nhó, nhìn người đàn ông trước mặt, chuẩn bị nghe anh giải thích về việc này.
"Đầu tiên anh cần thẳng thắn với em một việc, anh và Nhậm San San không phải đang hẹn hò, là anh nói dối, anh đã gạt em." Dạ Lương Thành thành khẩn nói.
Thấy bị cô hiểu lầm, anh cũng vô cùng đau khổ.
Cung Muội Muội kinh ngạc lúng túng nhìn anh: "Anh gạt em? Tại sao anh phải gạt em?"
Nét mặt Dạ Lương Thành lộ rõ vẻ đấu tranh, đôi mắt nheo lại: "Vì anh thích em khiến anh rất mâu thuẫn, anh đang nghĩ đây là việc tốt hay việc xấu?"
Cung Muội Muội chớp mắt: "Tại sao vậy?"
Ánh mắt Dạ Lương Thành nhìn cô có phải rầu rĩ: "Em đã từng nghĩ nếu chúng ta ở bên nhau, em sẽ phải cùng anh trải qua cuộc sống như thế nào không? Giống như mấy ngày nay em trải nghiệm, không có sự náo nhiệt phồn hoa của đô thị, không có quần là áo lượt, chỉ có cuộc sống quân đội giản đơn và nhạt nhẽo, tới trà chiều và điểm tâm em thích cũng không có."
Cung Muội Muội nhìn anh, nước mắt giàn giụa, lạc giọng nói: "Đây chính là nguyên nhân anh gạt em? Đây là nguyên nhân khiến anh tới căn cứ, không nhận điện thoại của em liên tục mấy ngày liền, thậm chí cũng không từ biệt em?"
"Ừ." Dạ Lương Thành gật đầu: "Anh hi vọng em sẽ quên anh đi, tìm kiếm người đàn ông khác tốt hơn, với điều kiện của em, em có thể tìm được một thiếu gia gia đình giàu có môn đăng hậu đối, sống cuộc sống vinh hoa phú quý, có người hầu kẻ hạ."
"Vì thế tối hôm đó em gọi điện cho anh, hỏi xem có phải anh thích Nhậm San San không, anh trả lời là đúng, là gạt em sao?" Cung Muội Muội mắt đỏ sọng, nghẹn ngào hỏi.
Dạ Lương Thành vô cùng căng thẳng, nhìn gương mặt giận dữ của cô, trái tim anh vô cùng đau đớn, không biết nên an ủi cô thế nào?
Cung Muội Muội sụt sịt, sau đó túm ngay lấy một chiếc gối bên cạnh, tức tối ném lên người Dạ Lương Thành: "Anh là tên khốn, tên khốn!"
Dạ Lương Thành đỡ lấy chiếc gối, lo lắng nhìn cô, lại khiến cô ấy tức giận rồi sao?
"Ai nói với anh là em thích cuộc sống ăn ngon mặc đẹp? Ai nói với anh là em không thể chịu khổ nhất định phải có trà chiều và điểm tâm?" Cung Muội Muội thở gấp nói: "Em thích cuộc sống cơm canh đạm bạc thì đã sao?"
Dạ Lương Thành tròn mắt ngạc nhiên, nhìn cô gái rõ ràng là đang giận nhưng gương mặt vẫn nở nụ cười vui tươi, anh sững sờ giây lát nói: "Muội Muội, em nói gì?"
"Được rồi, em không đi, cũng không về nữa, em sẽ ở lại đây cho anh thấy ai không chịu được khổ." Cung Muội Muội giận dỗi nói.
Lúc này Dạ Lương Thành cuối cùng cũng đã hiểu, cô bé này đang biến tướng tỏ tình với anh.
"Anh có thể cho em ở lại đây thêm mấy ngày, nhưng em nhất định phải về." Dạ Lương Thành nghiêm mặt.
Cung Muội Muội nhướng mày: "Em muốn ở một tháng."
Dạ Lương Thành nhìn thái độ ngang bướng của cô, khẽ lên tiếng: "Đừng làm bừa, em mới đi làm, lẽ nào em muốn mất việc?"
Cung Muội Muội đương nhiên không muốn đánh mất công việc khó khăn lắm mới có được, cô ngẫm nghĩ một lát nói: "Bây giờ máy bay của Nhậm San San chắc đã cất cánh rồi, em chắc chắn không về được, công việc này không biết có giữ được nữa hay không?"
Dạ Lương Thành khẽ mỉm cười: "Anh sẽ xin nghỉ phép cho em."
Cung Muội Muội mỉm cười ngọt ngào: "Anh lấy thân phận gì giúp em xin nghỉ phép?"
"Thân phận bạn trai của em có được không?" Dạ Lương Thành mỉm cười hỏi.
Cung Muội Muội lập tức đỏ mặt, vờ dỗi hờn lườm anh: "Anh nói anh là bạn trai của em, em còn chưa đồng ý làm bạn gái của anh! Đừng mơ mộng hão huyền nữa."
Dạ Lương Thành cũng không hề để bụng, ngược lại còn hỏi: "Không giận nữa rồi chứ?"
"Hừ! Trừ khi ba ngày tới anh đối xử tốt với em một chút, nếu không em sẽ vẫn giận anh!" Cung Muội Muội uy hiếp.
"Được." Dạ Lương Thành cười đáp.
Cung Muội Muội nhìn nụ cười vô cùng tuấn tú của anh, tim đập thình thịch, lúc này còn gì có thể khiến cô vui hơn là biết được tâm sự của anh?
Thành phố A.
Trình Ly Nguyệt ngày ngày trông chừng Cung Dạ Tiêu, không cho anh xuống giường đi lại, cho dù tài liệu vụ án của ba cô đã thu thập đầy đủ cô cũng tạm thời gác lại, sức khỏe của anh là quan trọng nhất.
Buổi trưa, Trình Ly Nguyệt ngồi bên cạnh Cung Dạ Tiêu gọt trái cây cho anh, đột nhiên, điện thoại bên cạnh của cô đổ chuông, cô cầm lên nhìn, mặt biến sắc, là Lục Tuấn Hiên gọi tới.
Trước mặt Cung Dạ Tiêu là một chiếc bàn nhỏ, bên trên có mấy xấp tài liệu, còn có một chiếc máy tính xách tay, ngón tay thon dài của anh đang đều đều đánh máy trả lời email. Anh liếc mắt nhìn Trình Ly Nguyệt ngẩn người cầm điện thoại, lông mày nhíu chặt: "Ai vậy?"
"Em nghe điện thoại!" Trình Ly Nguyệt không nói cụ thể, chỉ cầm điện thoại đi ra ngoài phòng khách.
Nét mặt Cung Dạ Tiêu thoáng vẻ ủ đột và không vui, cô ấy bắt nạt anh không thể xuống giường sao? Tới nghe điện cũng dám tránh mặt anh.
Trình Ly Nguyệt mặc dù rất không muốn nghe điện thoại của Lục Tuấn Hiên, nhưng cô nghĩ nếu như đó là việc của ba mình thì cô cũng không thể lờ đi dược.
"Alo!" Cô lạnh nhạt nhận điện thoại.
"Ly Nguyệt, nói cho em nghe một tin, nếu như em có trong tay bằng chứng của chú tôi, tôi hi vọng em hãy mau chóng khởi tố ra tòa, tôi nghe nói chú tôi đang làm thủ tục trốn ra nước ngoài, nếu như ông ta ra nước ngoài rồi sẽ rất khó tìm được." Giọng Lục Tuấn Hiên gấp gáp.
"Ông ta định khi nào đi?"
"Tôi nghe nói ông ta đã điều động một số vốn lớn, chuyển tới ngân hàng Thụy Sỹ, có thể làm thủ tục ra xuất ngoại bất cứ nước nào, nếu như em khởi tố, ông ta sẽ trở thành người bị tình nghi, sẽ bị cưỡng chế giữ lại trong nước."
Trình Ly Nguyệt không ngờ Lục Hải chuẩn bị bỏ trốn, đúng thế, Lục Tuấn Hiên nói rất đúng, một khi Lục Hải bỏ ra nước ngoài, với vốn liếng và thân phận của ông ta, nếu như lẩn trốn sẽ phải tìm khắp thế giới, nhỡ không tìm được thì sao?
"Cám ơn anh đã nói cho tôi biết tin này. Tôi sẽ có dự liệu." Trình Ly Nguyệt trả lời.
"Ly Nguyệt, tôi cũng hi vọng vong linh của ba em có thể được an nghỉ, vì thế tôi không hi vọng em mất công không."
Giọng Lục Tuấn Hiên tỏ vẻ quan tâm.
Trình Ly Nguyệt không hề cảm kích, cô biết Lục Tuấn Hiên vẫn luôn muốn loại bỏ người chú này của mình, bây giờ anh ta còn mong Lục Hải vào tù hơn cả cô, nghĩ tới điều này, Trình Ly nguyệt lại thầm thở dài.
Lục Tuấn Hiên rất cơ mưu, anh ta biết cô không thể lật đổ Lục Hải, chắc chắn cô sẽ cầu xin Cung Dạ Tiêu giúp mình việc này, vì thế cũng coi như anh ta mượn tay Cung Dạ Tiêu để loại trừ địch thủ của mình, chả trách năm xưa cô bị lừa thê thảm tới vậy.
Sau này, cô cần phải đề phòng ứng phó với anh ta hơn.
Khi Trình Ly Nguyệt bước vào phòng ngủ thì thấy Cung Dạ Tiêu sắc mặt sa sầm khoanh tay lại, email cũng không trả lời, file cũng không xem, khi cô bước vào, đôi mắt sắc như kiếm cứ thế nhìn cô, hỏi dồn: "Điện thoại của ai vậy?"
"Lục Tuấn Hiên." Trình Ly Nguyệt không giấu anh.
Sắc mặt Cung Dạ Tiêu càng trở lên khó coi: "Nhận điện thoại của chồng trước sau lưng anh, ý em là vậy à?"
"Anh ta nói Lục Hải đã chuẩn bị trốn ra nước ngoài rồi, kêu em nhanh chóng khởi tố, cưỡng chế giữ ông ta ở lại trong nước, tránh sau này không tìm được ông ta." Trình Ly Nguyệt lo lắng nhăn nhó.
"Chiêu mượn dao giết người này của Lục Tuấn Hiên rất cao minh." Cung Dạ Tiêu cười nhạt, sau đó liếc nhìn nét mặt lo nghĩ của Trình Ly Nguyệt, sắc mặt anh lại khôi phục bình thường: "Chiều anh sẽ giao toàn bộ tài liệu cho em, và cử hai luật sư cho em. Em hãy giao tài liệu khởi tố cho tòa án trước buổi hiều! Đừng để Lục Hải trốn thoát."
Trình Ly Nguyệt nghe xong, sắc mặt vui mừng, cô biết người đàn ông này đang giúp cô: "Cám ơn anh!"
Cung Dạ Tiêu nhìn cô chằm chặp, trầm giọng nói: "Anh làm vậy cũng là vì bản thân anh."