Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài

Chương 233




Dạ Lương Thành cười khẽ một tiếng, thấy mấy ngày nay cô trở lên kiên cường dũng cảm hơn, chứng kiến thẩm vấn cũng không lùi một bước, nhưng lúc này nhìn vẻ mặt của cô anh cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.

"Anh cầm gì vậy?" Cung Muội Muội hơi tò mò hỏi.

"Vừa nãy không phải em muốn nôn sao? Đây là trà gừng có công dụng trị buồn nôn, em uống khi nóng đi." Dạ Lương Thành đưa trà gừng cho cô.

Cung Muội Muội lúc này bụng dạ vẫn còn cồn cào, cô đưa tay ra đón lấy, Dạ Lương Thành liền nhắc nhở một câu: "Cẩn thận bỏng."

Cung Muội Muội mím môi uống một hớp, mùi vị khiến cô nhíu chặt mày: "Khó uống quá." Nói xong cô liền trả lại trà gừng cho anh, không uống nữa.

Dạ Lương Thành khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng dỗ dành: "Uống thêm ít nữa, mặc dù khó uống nhưng công dụng rất tốt."

"Em không uống nữa, cay quá."

"Hay là ít đường quá? Để tôi cho thêm vào." Dạ Lương Thành biết cô thích đồ ngọt.

Cung Muội Muội vốn định không uống nhưng thấy thái độ của Dạ Lương Thành cô lại không nỡ từ chối, cũng không muốn để anh chạy đi chạy lại, cô đành bưng lên uống, cố chịu nóng uống hai ngụm sau đó trả lại anh: "Em không uống nữa đâu."

Dạ Lương Thành bật cười, anh cũng bưng lên uống một hớp không kiêng dè gì cả, Cung Muội Muội mở to mắt, sao anh lại uống cốc cô đã uống?

Dạ Lương Thành thấy mái tóc dài của cô vẫn còn hơi ướt: "Buổi tối sao lại gội đầu?"

"Tối nào em cũng gội đầu! Không gội sẽ rất khó chịu!" Cung Muội Muội nói về những ngày sống ở đây, vì cô không thích mùi mồ hôi trên người, ban ngày lại thích đi dạo loanh quanh nên ra rất nhiều mồ hôi.

Dạ Lương Thành cầm cốc nhưng không đi ra ngoài, Cung Muội Muội ngẩng đầu lên nhìn anh ta hỏi: "Mai bọn em đi rồi, anh không qua chỗ Nhậm San San sao?"

Dạ Lương Thành nheo mắt, trong lòng biết rõ ý cô muốn nói gì, anh mím chặt môi không lên tiếng.

Cung Muội Muội thấy anh không rời đi, cô đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, đưa tay bóp trán, phát hiện trán hơn nóng.

Dạ Lương Thành thấy vậy liền bước tới, đưa tay đặt khẽ lên trán cô thử nhiệt độ.

Cung Muội Muội hơi bài xích bàn tay thẩm vấn tội phạm của anh, lập tức né tránh.

Dạ Lương Thành vội buột miệng nói: "Tôi đã rửa rất kĩ mấy lần rồi."

Khi Cung Muội Muội còn đang ngẩn người, bàn tay anh đã đặt lên vầng trán đầy đặn mịn màng của cô, nhiệt độ khá cao, anh giật mình, cô sốt rồi.

"Em sốt rồi!" Dạ Lương Thành lo lắng nói.

Cung Muội Muội khẽ hất tay anh ra, vẻ mặt thờ ơ: "Không sao, chỉ sốt nhẹ thôi." Nói xong cô vén nhẹ mái tóc sắp khô, chỉ cần đợi thêm một lúc nữa là sẽ khô.

Dạ Lương Thành vẫn không hề lơ là, anh nói với cô: "Tôi đi tìm máy sấy tóc cho em, không được ra ngoài ban công hóng gió nữa."

Nói xong Dạ Lương Thành liền đi ra ngoài, anh còn nhớ ba hôm trước Nhậm San San tìm anh mượn cái này, anh muốn tới phòng cô ta để lấy.

Nhậm San San lúc này cũng đã tắm xong, nghe có tiếng gõ cửa, tim cô như muốn ngừng đập, cô nghĩ, lẽ nào là Dạ Lương Thành, anh cũng muốn ở bên cô trong đêm cuối cùng ở đây.

Cô liền kéo cửa, bên ngoài quả nhiên là Dạ Lương Thành, cô lập tức mỉm cười rạng rỡ gợi cảm, nói với anh: "Sao vậy? Anh có muốn vào ngồi một lát không?"

"Tôi nhớ trong phòng em có máy sấy tóc, cho tôi mượn một lát."

"Anh cần dùng?"

"Muội Muội cần dùng, cô ấy hơi sốt, tóc chưa khô." Dạ Lương Thành hơi sốt ruột.

Lồng ngực Nhậm San San co thắt lại, thì ra anh vội vã tìm cô không phải vì muốn tranh thủ đêm nay mà là muốn mượn máy sấy tóc cho Cung Muội Muội.

"Sao cô ấy không tự tới mượn? Lại phải nhờ thủ trưởng như anh làm thay?" Nhậm San San có phần bực bội.

Dạ Lương Thành còn đang lo lắng việc Cung Muội Muội bị bệnh, nếu như tóc cô không sấy khô, gió lạnh ngấm vào sẽ càng nghiêm trọng, anh lập tức nói vội: "San San, đừng nói nữa, mau đưa tôi mượn."

Nhậm San San nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh, cô khoanh tay lại, có phần giận dữ: "Anh tự vào tìm đi!"

Dạ Lương Thành bước vào phòng tìm thật, lúc này Nhậm San San nhìn bóng dáng cao lớn, vững vàng của anh, cơ thể trưởng thành của cô ta lập tức cảm thấy nóng hừng hực, toàn thân mềm nhũn vòng tay ôm lấy eo anh từ sau lưng: "Lương Thành, tối nay ngủ lại phòng em được không?"

Dạ Lương Thành sững người lại, anh lấy máy sấy tóc từ trên tủ đồ, đưa tay gỡ những ngón tay đang ôm lấy eo mình của cô ra: "Đừng giỡn nữa."

"Ai giỡn? Từ khi em theo đuổi anh tới giờ, anh tính xem đã bao năm? Từ đầu chí cuối anh đều không trả lời em, em theo đuổi anh từ năm mười tám tuổi, tới giờ đã chín năm, em đã hai mươi bảy rồi. Dạ Lương Thành, anh nhất định phải ở bên em." Nhậm San San rưng rưng nước mắt, mạnh mẽ yêu cầu.

Dạ Lương Thành khẽ thở dài: "San San, đừng đợi nữa, tôi vẫn là câu nói cũ, chúng ta không thích hợp."

"Chỗ nào không thích hợp? Anh chưa từng đồng ý hẹn hò với em, không thử sao biết là không thích hợp?" Nhậm San San giận dữ chất vấn, vốn dĩ là một người thông minh, tài giỏi, lúc này cô yếu đuối như một đứa trẻ.

Dạ Lương Thành nheo mắt, gạt tay cô ta ra, lắc đầu: "San San, tôi không muốn nói những lời làm tổn thương em, trong mắt tôi, tôi luôn coi em là em gái, bạn bè, chưa từng coi là người yêu."

Nói xong Dạ Lương Thành liền kéo cửa bước vội ra.

Nhậm San San ở sau lưng, đau khổ thất vọng khóc như mưa, về mặt công việc cô đúng là rất thành công nhưng về mặt tình cảm cô lại là một kẻ thất bại.

Cô đã thử rất nhiều cách để theo đuổi tình yêu nhưng đều bị Dạ Lương Thành từ chối, cô từng quấy rầy anh, cho cả hai có đủ không gian, thời gian nhưng thứ cô nhận được lại là câu nói đó của anh, chỉ là em gái? Bạn bè?

Dạ Lương Thành có tim không vậy? Tại sao cô không thể bước vào trái tim anh?

Cung Muội Muội sốt thật, cô cũng cảm thấy rất khó chịu, cô mím chặt môi ngồi trên ghế đợi Dạ Lương Thành mang máy sấy tóc về.

Cuối cùng, tiếng gõ cửa vang lên, cô đứng dậy mở cửa, Dạ Lương Thành mang máy sấy tóc vào.

"Em tự làm cũng được!" Cung Muội Muội cầm lấy máy sấy tóc, ngồi xuống cắm ổ điện, sấy mái tóc dài mượt mà của mình.

Dạ Lương Thành đứng một bên nhìn cô, không rời đi, ánh mắt sâu thẳm ánh lên tình cảm phức tạp, khó đoán.

Tóc của Cung Muội Muội đã khô một nửa, thổi mười mấy phút liền khô hết, cô cuộn máy sấy tóc lại trả cho anh, tưởng rằng anh đợi để mang trả người khác: "Này, trả anh."

Dạ Lương Thành đưa tay đặt lên trán cô, trầm giọng ra lệnh: "Tôi đi lấy thuốc cho em, lát uống hai viên thuốc hạ sốt rồi hãy ngủ."

"Không sao, ngủ một lát là khỏe." Cung Muội Muội không để tâm tới cơn sốt nhẹ này.

"Đừng bướng bỉnh." Dạ Lương Thành hơn giận.

Cung Muội Muội tròn mắt nhìn anh: "Em không uống thì làm sao? Đây là cơ thể em, em tự biết chịu trách nhiệm."

Dạ Lương Thành thực sự nổi giận, nét mặt sa sầm: "Lát tôi qua."

Nói xong anh liền đi lấy thuốc, Cung Muội Muội mím chặt môi, trong lòng hơi bực tức, cô không cần sự quan tâm của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.