“Là ý của Tiểu Trạch, muốn con ở nhà chăm sóc cô ấy. Hơn nữa nếu thằng bé biết con đối với mẹ nó máu lạnh vô tình, e rằng thằng bé cũng không cần con nữa.” Cung Dạ Tiêu lập tức lấy con trai làm bia đỡ đạn.
Chiêu này quả thực có ích, Cung lão gia thở dài: “Tâm tư thằng bé này thật mẫn cảm.”
Lúc này, Hoắc Yên Nhiên cười tiến vào: “Ông ơi, bữa tối chuẩn bị xong rồi ạ, có thể vào mâm được rồi.”
Nói xong cô có chút kinh ngạc: “Ấy, Tiểu Trạch đâu?”
“Đi tìm Shiba rồi.”
“Để tôi đi tìm thằng bé.” Hoắc Yên Nhiên muốn tiếp xúc riêng cùng thằng bé, như vậy dễ lấy được cảm tình từ nó.
Cung Dạ Tiêu cũng không đi theo. Hắn cũng hoàn toàn không có gì phải lo lắng, con trai vô cùng phản cảm với những người phụ nữ tiếp cận cha nó.
Thằng bé đang chơi cùng với Shiba trên bãi cỏ, không chịu vào trong nhà. Thằng bé đương nhiên không thích ở cùng với người lớn. Ở bên cạnh Shiba nó mới cảm thấy vui vẻ.
“Tiểu Trạch, ăn cơm thôi!” Hoắc Yên Nhiên cười, tiến lại gần nó.
“Shiba, chúng ta đi thôi! Đi ăn cơm nào.” Thằng bé gọi Shiba.
Lúc thằng bé tiến sát gần, Hoắc Yên Nhiên cười, đưa tay ra: “Nào, để cô nắm tay con.”
Thằng bé lắc đầu, thân ảnh nhỏ bé cùng Shiba chạy như bay về hướng phòng ăn. Giống như một cuộc thi marathon, Hoắc Yên Nhiên mệt tới mức không thể thở ra hơi. Thằng bé này là thằng nhóc bướng bỉnh nhất mà cô từng gặp.
Trên bàn ăn, thằng nhóc lại rửa tay thêm một lần nữa rồi đến ngồi cạnh Cung Dạ Tiêu, Shiba nằm dưới đất ngay chỗ thằng bé, thưởng thức đồ ăn của nó. Hoắc Yên Nhiên ngồi ở đối diện, cô đang nhìn hai cha con giống nhau như hai giọt nước kia. Trong đầu cô bất giác nghĩ, đợi cô và Cung Dạ Tiêu kết hôn, con của bọn họ sẽ như thế nào? Lẽ nào cũng giống hệt như Cung Dạ Tiêu sao? Còn nữa, cũng thông minh như vậy đi!
Cung lão gia gắp một miếng xương sườn để vào bát thằng bé: “Tiểu Trạch, con ăn nhiều một chút, con gầy quá.”
“Dạ! Con cảm ơn cụ. Con muốn giống daddy, vừa cao vừa khỏe khoắn.” Thằng bé gắp miếng xương lên gặm.
Ở bên cạnh, Cung Dạ Tiêu nhìn thằng nhóc với ánh mắt đầy âu yếm.
Hoắc Yên Nhiên ngồi đối diện cũng mỉm cười nhìn. Cung Dạ Tiêu đối với thằng bé đầy tình thương của một người cha dành cho con, khiến cô ta cảm thấy chướng mắt, nhưng vẫn cố cười hiền dịu chiều chuộng.
Thằng bé lập tức mở to mắt nhìn miếng thịt thỏ trong bát: “Là thịt thỏ sao?” Nói xong, đôi mắt to tròn ầng ậng nước: “Con không ăn...con không ăn thịt thỏ...tại sao lại giết thịt thỏ ăn chứ.”
Cung lão gia lập tức nhìn ra thằng bé sắp khóc, liền lập tức nói với quản gia: “Quản gia, đem món này đi đi! Tiểu Trạch sợ, lần sau không được làm món này nữa.”
“Vâng, lão gia.” Quản gia vội vàng mang đi.
Khuôn mặt Hoắc Yên Nhiên vô cùng lúng túng, cô lúc đó không biết rằng đây là thịt thỏ, mà là hỏi người giúp việc, cho nên nghe nói Tiểu Trạch muốn cao, cô liền cho rằng thịt thỏ có rất nhiều dinh dưỡng, thằng bé nhất định sẽ thích, ai biết rằng lại dọa thằng bé.
Mà cô cũng có thể nhìn ra tình yêu thương của Cung lão gia đối với chắt của mình. Bởi vì thằng nhóc không thích ăn thịt thỏ mà nhà họ Cung về sau không được ăn thịt thỏ nữa.
Cung Dạ Tiêu cố nhịn cười, hướng thằng bé nói: “Không ăn thì không ăn, khóc cái gì chứ?”
Thằng bé chớp chớp đôi mắt đỏ hồng, không khóc nữa.
“Đừng trách thằng bé, nó còn nhỏ, rất có tình yêu thương với động vật.” Hoắc Yên Nhiên nói đỡ cho thằng bé.
“Được rồi được rồi, không khóc nữa, sau này chúng ta không ăn thịt thỏ nữa, con mau ăn cơm đi.” Cung lao gia dỗ dành nói.
Thằng bé khịt khịt mũi ăn cơm tiếp, Hoắc Yên Nhiên không dám gắp đồ cho thằng bé nữa, sợ lại xảy ra chuyện. Cô cho rằng tối nay dễ dàng lấy lòng được thằng bé, nào ngờ nhân tính không bằng trời tính.
Trong căn hộ của Cung Dạ Tiêu, Trình Ly Nguyệt đang nhìn đống đò ăn Nhan Dương đem đến, nhưng cô không có khẩu vị, thậm chí còn chẳng thèm động đũa.Trong đầu óc cô bây giờ toàn là cảnh tượng Cung Dạ Tiêu, Hoắc Yên Nhiên cùng thằng bé ở nhà họ Cung. Trái tim cô ngột ngạt, đau đớn, cả người thở không ra hơi.
Đã tám giờ rồi, cha con họ lúc nào mới về?
Tầm tám giờ, Cung Dạ Tiêu bế thằng nhóc từ biệt Cung lão gia, bởi vì thằng bé ăn cơm xong liền lập tức đòi về nhà, hắn liền vịn vào cớ này mà cáo biệt.
Hoắc Yên Nhiên tiễn hai người họ ra đến cửa, vẫn tay với thằng bé: “Tiểu Trạch, tạm biệt.”
Nghe thấy tiếng xe rời khỏi, Hoắc Yên Nhiên quay đầu, có chút mất mát. Cô nhìn Cung lão gia, tự trách bản thân: “Ông, tối nay con đã làm ông thất vọng rồi.”
Cung lão gia khuyên nhủ: “Không có, con làm rất tốt. Con và Tiểu Trạch vẫn cần phải bồi đắp tình cảm.Sau này gặp nhau nhiều một chút, nói chuyện nhiều một chút là được.”
‘Dạ! Con sẽ cố gắng. Con sẽ cùng Tiểu Trạch nói chuyện, ông yên tâm.” Hoắc Yên Nhiên cam đoan.
“Được, muộn rồi, con cũng về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, tạm biệt ông.” Hoắc Yên Nhiên cười một tiếng, xách túi ra khỏi cửa. Sau khi ra khỏi cửa, nụ cười của cô trầm xuống, cúi đầu ủ rũ. Biểu hiện của cô ngày hôm nay cũng khiến bản thân vô cùng thất vọng.
Cô nghĩ, Tiểu Trạch bài xích và làm khó dễ cô có phải là đã được thông qua sự dạy dỗ rồi không? Mà người đằng sau thằng bé là Trình Ly Nguyệt.
Khả năng này rất cao, một đứa bé ba tuổi thì hiểu cái gì chứ? Nhất định là sau lưng nó có người dạy, điều này khiến Hoắc Yên Nhiên nảy sinh lòng thù địch với Trình Ly Nguyệt.
Trong trái tim cô, Trình Ly Nguyệt là một người phụ nữ tâm cơ thâm trầm, tâm tư độc ác, con trai do cô dạy dỗ nhất định chẳng ra sao.
Say này, nếu như cô thực sự cùng Cung Dạ Tiêu kết hôn, nhất định phải nhanh chóng sinh con, dành lại được tình yêu thương của Cung lão gia và Cung Dạ Tiêu, đem sự sủng ái thằng bé này cướp đi hết.
Nếu không thằng bé này quá được sủng ái rồi, tương lai tập đoàn Cung Thị sẽ rơi vào tay nó mất.
Trên xe, Cung Dạ Tiêu nhìn thằng bé ngồi cạnh đang nghịch đồ chơi, hỏi: “Con trai, hôm nay con làm sao vậy? Con không thích cô Hoắc sao?”
Thằng bé trả lời vô cùng thẳng thắn: “Không thích.”
“Vì sao?” Cung Dạ Tiêu híp mí hỏi.
Thằng bé ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không biết.”
Thằng bé vẫn không biết cách nói trực giác, nhưng mà cậu nhóc không thích Hoắc Yên Nhiên.
Cung Dạ Tiêu cong môi cười: “Về sau, con không thích người khác cũng được, nhưng không được vô lễ.”
“Con biết rồi.” Thằng bé gật gật đầu, thằng bé về sau sẽ không thích cô Hoắc kia một cách lịch sự.