Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài

Chương 158




Tiểu thư nhà họ Hoắc

Hốc mắt của Trình Ly Nguyệt ngấn lệ, năm đó là do cô quá ngốc nên mới tin lời lừa gạt của Lục Tuấn Hiên, hắn nói rằng cái chết của cha cô là ngoài ý muốn, khi đó hắn không đứng ra nghi ngờ Lục Hải, kêu oan thay cha cô, nhất định là không muốn gây chuyện, không muốn làm mất đi lòng tin của cô. Cuối cùng, hắn lừa phần quyền lực mà cô vừa mới được nhận được từ cha cô, khiến cô chuyển sang tên của hắn để hắn có thể ngồi lên được vị trí tổng tài của tập đoàn Lục Thị.

Cung Dạ Tiêu đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, Trình Ly Nguyệt vẫn đang đắm chìm trong câu chuyện về cha cô, nhất thời không để ý. Khi nhìn thấy vị trí đối diện trống rỗng mới quay đầu lại. Cung Dạ Tiêu chống một tay lên bàn, tay còn lại chống vào lưng ghế của cô, hắn cúi người rồi nhìn cô chăm chú.

Đôi mắt Trình Ly Nguyệt ngấn lệ chạm phải đôi mắt sâu và dịu dàng của hắn, nước mắt bỗng không kìm được mà tuôn rơi, lăn dài trên má rồi rơi xuống cằm.

Cung Dạ Tiêu ngẩn người, hô hấp khẽ ngưng lại, hắn đưa tay lau nước mắt trên cằm Ly Nguyệt, đôi mắt sâu chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đưa tay đỡ lấy gáy cô, rồi ôm khuôn mặt cô vào ngực hắn.

Trình Ly Nguyệt vẫn ngồi đó, khuôn mặt áp vào ngực hắn, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm áo hắn, Cung Dạ Tiêu vuốt mái tóc cô, mất một hồi mới kéo cô đứng dậy: “Đừng khóc nữa.”

Trình Ly Nguyệt gật đầu, khịt khịt mũi như một đứa trẻ nghe lời rồi tự lấy khăn lau nước mắt.

Cung Dạ Tiêu cảm nhận được phần áo ở bụng bị ướt đẫm bởi nước mắt, nhưng hắn không hề cảm thấy lạnh lẽo mà còn thấy rất ấm áp.

Lúc này, người phục vụ bỗng gõ cửa rồi tiến vào, bày thức ăn đầy ắp một bàn. Trình Ly Nguyệt mơ hồ mở mắt nhìn những món ăn giản dị trên bàn, người đàn ông này lại thực sự tiết kiệm tiền thay cô ư?

Cung Dạ Tiêu cầm đũa một cách nho nhã, đôi mắt nhìn chăm chú người con gái ngồi đối diện, an ủi: “Hiện tại, tôi chẳng cần gì cả, chỉ cần em ăn cùng tôi thôi.”

Lời nói của hắn giống như mệnh lệnh vậy, Trình Ly Nguyệt chỉ đành nhấc đũa lên ăn.

Ăn cơm xong, hai người họ hẹn buổi chiều sẽ cùng đi đón con, Cung Dạ Tiêu đưa cô về công ty.

Nhà họ Cung.

Cung lão gia ngồi trên ghế Thái Sư, trước mặt là một bàn điểm tâm, giống như đang đợi tiếp đón vị khách nào đó.

Bỗng nhiên, Quản gia vội vàng chạy tới: “Lão gia, Hoắc lão gia và Hoắc tiểu thư đến rồi, xe vừa mới tới cổng!”

“Vậy nhanh mời họ vào đi!” Cung lão gia xua tay nói.

“Vâng, tôi đi ngay đây.” Quản gia nói xong thì lập tức rảo bước ra bên ngoài.

Chỉ thấy trong vườn hoa, một ông già hơn bảy mươi dắt tay một cô gái cao ráo quyến rũ xuống xe, cô gái kia vô cùng xinh đẹp, da trắng mặt xinh, từng cử động đều toát ra phong thái của tiểu thư con nhà danh gia. Lúc này, đôi mắt đẹp của cô đang quan sát xung quanh, trong đôi mắt đó hiện lên vẻ kích động. Cô thật không ngờ, bản thân mình có thể cùng ông nội đến nhà họ Cung làm khách.

Cung Dạ Tiêu có nhà không? Trong lòng người con gái đó bỗng dấy lên một niềm khao khát, đầu cô hiện lên hình bóng tuấn tú mê người của Cung Dạ Tiêu, tim bỗng rung động.

Thử hỏi những tiểu thư danh tiếng của các gia tộc giàu có trong nước, có ai không biết Cung Dạ Tiêu chứ? Hắn là người thừa kế hiện tại của nhà họ Cung, thân phận rất vững chắc, chắc chắn sẽ là chủ nhân tương lai của nhà họ Cung.

Gạt thân phận sang một bên, chỉ riêng con người của hắn thôi cũng rất đáng để cho mọi cô gái ngưỡng mộ. Mặc dù không được tận mắt nhìn thấy nhưng những bức ảnh ít ỏi được chụp ở sân bay của hắn cũng đủ để khiến cho bọn họ gào thét.

Hoắc Yên Nhiên đã từng thấy một trong những bức ảnh đó, hắn mặc bộ vest màu đen, thân hình cao lớn nhanh nhẹn, đi ra từ con đường dành cho khách quý, vây quanh hắn là một nhóm vệ sĩ. Ngay cả lúc bước đi cũng toát ra phong thái vương giả. Giờ khắc đó, trái tim cô đã bị hắn giam cầm.

Tim cô chưa từng rung động như vậy đối với một người đàn ông. Mặc dù cô cũng muốn tìm đủ mọi cách để được gặp mặt hắn nhưng Cung Dạ Tiêu hành tung bất định. Hơn nữa nếu như không phải dạ tiệc quan trọng thì hắn sẽ không xuất hiện, thần bí, khiêm tốn, khiến người khác không thể nắm bắt được.

Hôm qua, lúc cô nhận được điện thoại của nội, nói rằng phải đến nhà họ Cung làm khách, muốn cô đi cùng, cô vội vàng từ nước ngoài trở về. Chỉ là cô không hiểu, sao đột nhiên ông cô lại muốn cô đến nhà họ Cung?

Hoắc gia vẫn luôn là dòng dõi Nho học, gia đình cô cũng có mối quan hệ khá vững chắc với giới thương gia. Mà Hoắc Yên Nhiên cô lại chính là viên ngọc quý giá của Hoắc lão gia, là đứa cháu gái ông yêu thương nhất, ba là thương gia, mẹ là diễn viên hạng A, còn bản thân cô tốt nhiệp tại một trường đại học danh tiếng, lại tự mình sáng lập lên một thương hiệu áo cưới. Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đã là người rất có đầu óc.

“Ông nội…” Hoắc Yên Nhiên khoác lấy cánh tay của Hoắc lão gia, cười ngọt ngào.

“Yên Nhiên, chút nữa gặp Cung lão gia, phải thể hiện tốt một chút nhé.”

“Vâng, con nhất định sẽ thể hiện thật tốt.” Trong lòng Hoắc Yên Nhiên bỗng dâng lên một hồi kích động, cô đang nghĩ, Cung lão gia chẳng có lí do gì để gặp cô, trừ khi…

Lẽ nào Cung lão gia nhìn trúng cô rồi sao?

Trong lồng ngực vừa có cảm giác căng thẳng lẫn kích động, cô bước vào phòng khách của nhà họ Cung, lúc bước qua ngưỡng cửa thì đã nhìn thấy một vị lão gia có tinh thần rất tốt đang ngồi ở vị trí chủ nhà tại sảnh chính.

“Cung lão ca, đã lâu rồi không gặp.” Hoắc lão gia chắp tay chào một cách kính trọng.

“Hoắc lão đệ, đúng thật là khá lâu rồi chưa gặp, dáng vẻ vẫn nhanh nhẹn như vậy nhỉ.”

“Không thể so với thân thể cường tráng của Cung lão ca được.”

Hai người họ đàm tiếu trêu đùa, lúc đó ánh mắt Cung lão gia rơi trên người cô gái ăn mặc đoan trang kia: “Vị này là cháu gái của ông, Hoắc Yên Nhiên tiểu thư sao?”

“Đúng vậy! Đây chính là cháu gái Yên Nhiên của ta, năm nay hai mươi tư tuổi.”

“Ta còn nhớ, khi cha mẹ nó kết hôn, ta còn đến tham gia hôn lễ. Thật không ngờ mới chớp mắt mà con của chúng đã lớn như vậy rồi, càng lớn càng duyên dáng, thật xinh đẹp.”

“Yên Nhiên chào ông đi con.” Hoắc Yên Nhiên lập tức lễ phép lên tiếng.

“Thực là lễ phép, đúng là một đứa bé ngoan.” Cung lão gia nhìn cô, hài lòng gật đầu.

Hoắc Yên Nhiên vội cười e thẹn, đôi mắt long lanh như nước quan sát bốn phía, thầm nghĩ Cung Dạ Tiêu liệu có xuất hiện ở đây không nhỉ?

Hai vị lão gia bắt đầu tán gẫu, Hoắc Yên Nhiên cố gắng nhẫn nại ngồi một bên lắng nghe, Cung lão gia cũng có hỏi thăm cô mấy lần nhưng không hề phát hiện ra vẻ mất nhẫn nại của cô. Điều này càng khiến ông hài lòng hơn về cô, không sai, Hoắc Yên Nhiên chính là người mà ông vừa ý nhất trong các vị tiểu thư con nhà danh gia.

Hơn nữa, khi còn trẻ ông cũng có giao tình với Hoắc lão gia, với mối quan hệ vững chắc với giới thương gia trong nước hiện nay của Hoắc gia, nếu như hai nhà có thể kết thông gia thì quả thực là một chuyện rất đáng mừng.

Hai vị lão gia vừa ngồi là tâm sự liền luôn hai tiếng, mặc dù Hoắc Yên Nhiên rất muốn gặp Cung Dạ Tiêu nhưng vẫn phải tỏ ra lắng nghe chăm chú. Cô đã từng trải qua khá nhiều tình huống như vậy rồi nên đối mặt với những việc như thế này luôn tỏ ra ung dung tao nhã.

“Ồ! Sao không gặp cháu ông nhỉ? Cũng khá nhiều năm tôi chưa gặp nó!” Hoắc lão gia rốt cuộc cũng chủ động đặt vấn đề.

“Gần đây, Dạ Tiêu bận giải quyết việc công ty, lúc này chắc đang ở công ty rồi!” Cung lão gia mỉm cười.

Hoắc Yên Nhiên ngồi một bên buồn bã, hắn không ở đây sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.