Lục Tuấn Hiên vừa đi, Trình Ly Nguyệt thấy có thể thoát khỏi lồng ngực của Cung Dạ Tiêu, ai ngờ đâu anh bỗng nhiên tức giận, nắm lấy cằm của cô, ép cô ngẩng đầu lên, đôi môi của anh mang theo lửa giận và sự mỉa mai kinh khủng.
Lạnh lùng đập thẳng lên mặt cô: "Trình Ly Nguyệt, em thà cầu xin sự giúp đỡ của hắn, chứ cũng không muốn tìm tôi sao?"
Trình Ly Nguyệt không biết phải trả lời như thế nào, Lục Hải là chú của Lục Tuấn Hiên, cô cho rằng chỉ cần tìm Lục Tuấn Hiên mới có thể tiếp cận ông ta, thật sự không ngờ đến anh cũng sẽ xuất hiện tại đây.
"Mặc thế này mà cũng muốn đi dự tiệc tối à? Nếu muốn đi thì phải mặc cho trang trọng một chút." Cung Dạ Tiêu cúi đầu, nhìn bộ đồ trên người cô, anh chê bai.
Trình Ly Nguyệt lắc đầu: "Tôi chỉ muốn tìm Lục Hải nói chuyện, không nghĩ đến việc sẽ tham gia buổi tiệc tối này."
"Bây giờ, em phải làm bạn dự tiệc của tôi, vì thể ăn mặc cho đẹp một chút, đừng để tôi mất mặt."
"Tôi…" Trình Ly Nguyệt câm nín.
"Em cho rằng em muốn gặp Lục Hải là ông ta sẽ chịu gặp em sao? Nếu em không có thân phận, ông ta chẳng muốn tiêu tốn một phút đồng hồ nào trên người em." Cung Dạ Tiêu lạnh lùng nhắc nhở cô.
Vì thế, làm bạn dự tiệc của Cung Dạ Tiêu, chắc chắn sẽ giúp cô có đủ mặt mũi.
Thời gian vẫn còn sớm, bình thường tiệc tối đều sẽ kéo dài đến khoảng 10 giờ tối, vì thế vẫn còn đủ thời gian đi đến tiệm bán đồ dạ hội, Trình Ly Nguyệt bị anh kéo vào trong xe, cô mới có phản ứng trở lại, cô hỏi: "Vì sao anh lại đến đây?"
"Tôi cũng nằm trong danh sách được mời." Cung Dạ Tiêu đáp một cách thản nhiên.
Trình Ly Nguyệt cảm thấy có chỗ nào không được bình thường lắm, lại không nói nên lời, chỉ cảm thấy sự xuất hiện có hơi kỳ quái.
Gần đây có một cửa hàng bán quần áo dạ hội cao cấp, Cung Dạ Tiêu dẫn Trình Ly Nguyệt vào trong, quản lý vừa nhìn thấy thân phận của Cung Dạ Tiêu không bình thường, nên lập tức chào hỏi.
"Không cần để ý giá tiền, chỉ cần chọn bộ tốt nhất cho cô ấy." Cung Dạ Tiêu nói với nữ quản lý.
"Vâng! Vâng! Mời cô qua bên này."
Trình Ly Nguyệt tò mò hỏi: "Quần áo dạ hội ở đây là thuê sao?"
"Quần áo chỗ chúng tôi có thể cho thuê, cũng bán nữa, mỗi một mẫu quần áo dạ hội của chúng tôi chỉ có một bộ duy nhất, là kiểu thuần thủ công cao cấp, thường những ai vào đây đều sẽ mua về."
"Vậy tôi chọn thuê vậy!" Trình Ly Nguyệt nói, dù sao cô mua về cũng không dùng đến, lãng phí tiền, vả lại vừa nhìn là biết giá cả không hề rẻ.
Quản lý liền nói: "Với thân phận giống như cô, cô có ngại khi mặc lễ phục của người khác đã từng mặc chứ? Vả lại, rất có thể sẽ xuất hiện tình trạng mặc đồ giống nhau tại yến tiệc, như vậy sẽ không hay lắm đâu."
Cung Dạ Tiêu ở bên cạnh, anh đưa ra quyết định: "Không cần để ý đến suy nghĩ của cô ấy, chỉ cần chọn một bộ phù hợp với cô ấy là được."
"Vâng, mời cô qua bên này." Quản lý làm một động tác mời với Trình Ly Nguyệt.
Trình Ly Nguyệt cắn môi, Cung Dạ Tiêu thật sự đã sống quen với kiểu sống của người có tiền, hoàn toàn chẳng xem tiền là gì, rõ ràng có thể thuê tại sao lại đi mua chứ?
Trong một hàng đồ dạ tiệc thủ công cao cấp, quản lý đã chọn cho cô một bộ màu hồng nude trang nhã với mắt nhìn cực tốt của mình, thiết kế trễ vai, phóng khoáng, đơn giản, vạt trước của váy đi theo thiết kế ren đính đá nhuyễn thể hiện vẻ đẹp như ẩn như hiện của vùng ngực.
May mà Trình Ly Nguyệt vẫn còn thể chấp nhận kiểu đầm dạ hội này, cô liền đi thử ngay, bây giờ cô nóng lòng muốn gặp Lục Hải, sẽ không quan tâm gì đến việc chọn đồ dạ hội, cô chỉ cần một bộ có thể đi vào trong với Cung Dạ Tiêu mà thôi.
Mặc thử rồi bước ra, hiệu quả tốt đến kinh người.
Ngay cả quản lý cũng phải khen vóc dáng của cô, lúc nãy cô mặc áo sơ mi nên không biết vòng ngực của cô, bây giờ thật sự thấy hâm mộ quả, chẳng trách người đàn ông đẹp trai tôn quý kia lại thích cô!
"Cô thích chứ?"
"Lấy bộ này đi!"
"Được, tôi sẽ bới một kiểu tóc, trang điểm tự nhiên cho cô nhé?"
"Làm phiền cô nhanh lên một chút." Trình Ly Nguyệt cũng biết khi mặc đầm dạ hội, ít nhất cũng phải hóa trang, nếu không sẽ rất quái dị.
Quản lý biết cô rất vội, lập tức gọi trợ lý đến, hai người làm tóc cho cô, tóc của Trình Ly Nguyệt được bới lên, dùng cài trân châu cố định sau gáy, vài sợi tóc rủ bên tai, uốn thành độ cong xinh đẹp, mặt cô được trang điểm một lớp phấn mỏng, màu má hồng nhạt, đường eyeline nhếch cao, chân mày xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng căng bóng, Trình Ly Nguyệt đã trở thành từ đồng nghĩa với xinh đẹp.
"Xong rồi, trông cô thật đẹp."
Lúc Trình Ly Nguyệt bước ra, Cung Dạ Tiêu đang kiên nhẫn chờ đợi, vừa ngước mắt lên, liền thấy một cô gái như công chúa xuất hiện.
Anh luôn cảm thấy khi cô mặc một bộ đồ đơn giản, để mặt mộc cũng đã đủ đẹp rồi, ai ngờ cô vẫn còn có thể càng đẹp hơn.
Đẹp như tiên nữ giáng trần.
Dưới ánh mắt quan sát của Cung Dạ Tiêu, Trình Ly Nguyệt thấy ngại ngùng, cô đỡ trán: "Chúng ta nên đi thôi."
Cung Dạ Tiêu móc bóp tiền ra, rồi rút một tấm thẻ ngân hàng đưa cho quản lý, quản lý vội vàng nhận lấy mang đi quẹt, khi mang thẻ trả lại, thì báo cáo với thái độ vô cùng tận tùy: "Thẻ của anh, chúng tôi tính toán cho anh một con số tổng thể, tổng cộng là 3 triệu tệ, cảm ơn, chúc anh đi thong thả."
Chân Trình Ly Nguyệt mềm nhũn, suýt chút nữa đã trẹo chân, cô nhìn Cung Dạ Tiêu, bộ đồ dạ hội này những 3 triệu tệ? Có thể trả lại không?
Cung Dạ Tiêu thấy cả người cô run lên, anh ôm lấy cô, nở một nụ cười thú vị: "Tôi đỡ em, đừng để khi ra cửa lại bị trẹo chân."
Trình Ly Nguyệt cố gắng nhẫn nhịn, đến khi lên xe mới nhìn cửa hàng bán đồ dạ hội phía sau với vẻ tức giận: "Họ đi ăn cướp à! Một bộ đồ thôi mà những 3 triệu tệ?"
Cung Dạ Tiêu xoay đầu nhìn cô, ánh mắt lóe sáng, khẽ cười: "Chỉ cần em mặc vào trông đẹp, thì có giá trăm triệu tôi cũng sẽ mua không hề chớp mắt."
Trái tim của Trình Ly Nguyệt đập nhanh, hô hấp khó khăn, cô xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt của anh lúc này khiến cho cô không thể chống đỡ nổi.
Cung Dạ Tiêu đạp chân ga, chiếc xe bắt đầu chạy về hướng Nhà hàng Caesar.
Suốt dọc đường, Trình Ly Nguyệt không nhìn vào ánh mắt của anh nữa, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nó mang theo một độ nóng chân thật, khiến cả người cô bất giác nóng bừng lên.
Chiếc xe nhanh chóng chạy vào cửa của Nhà hàng Caesar, Cung Dạ Tiêu giao chìa khóa cho bảo vệ, anh đi vòng ra vị trí ghế phó lái, mở cửa xe cho Trình Ly Nguyệt, giơ tay ra dắt lấy tay cô.
Dưới ánh đèn rực rỡ của cửa chính, đôi bàn tay trắng nõn của Trình Ly Nguyệt, khẽ đặt vào trong lòng bàn tay của Cung Dạ Tiêu, dáng người thon thả của cô bước xuống.
Đứng cạnh một Cung Dạ Tiêu cao quý lạnh lùng khí chất bất phàm, Trình Ly Nguyệt xé đi cái nhãn mác của một người phụ nữ bình thường, trở thành sự tồn tại khiến người khác phải ngước nhìn.
Trình Ly Nguyệt được Cung Dạ Tiêu dắt tay, đi về hướng cửa chính, anh thậm chí không cần phải đưa thư mời, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này, thì chẳng có ai dám ngăn cản anh.