Dạ Lương Thành có một căn phòng, chuyên dùng để đồ lớn nhỏ của anh ta, đều là các mô hình súng , xe tăng, máy bay chiến đấu, các giải thưởng quân đội, đầy ắp một phòng, hai mắt cậu bé trừng to.
Cậu thích người ba nuôi này quá, ba nuôi lợi hại quá, cậu sùng bái ba nuôi quá!
Cung Muội Muội cũng vào theo, cô cũng thầm thốt lên kinh ngạc, nhìn chiếc tủ dài kia sắp không đủ chỗ chứa huân chương và cúp, vài năm không gặp, rốt cuộc anh đã trải qua những điều gì?
Cậu bé nhỏ người, chỗ nào cũng có thể chen vào được, Cung Muội Muội sợ cậu bị thương, nên cũng muốn chen vào theo, ai ngờ do sơ ý chân cô bị vướng, cả người lảo đảo phải vịn vào bên cạnh.
Dạ Lương Thành đứng bên cạnh cô, và thứ cô đang vịn vào, là một chiếc giá đỡ mô hình lỏng lẻo, chỉ sợ sẽ ngã rất mất mặt.
Còn chưa kịp suy nghĩ, anh vươn cánh tay ra ôm lấy bờ vai mảnh của cô, anh kéo nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Muội Muội đập vào bờ ngực của anh, góp phần tạo nên một nụ hôn thân mật.
Đôi môi nhỏ nhắn của cô hôn lên lồng ngực rắn chắc của anh, tuy cách một lớp áo mỏng nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được độ cứng và sức nóng của cơ bắp.
Cô bị đụng đến choáng váng, ánh mắt Dạ Lương Thành cũng lóe lên tia sáng đen sâu thẳm, anh buông cô ra, lên tiếng hói: "Em không sao chứ?"
Cung Muội Muội lắc đầu, mới vừa tiến lên một bước, đầu đã đập cái "cốp" vào chiếc cánh của một mô hình máy bay cỡ nhỏ, cô rên lên, ở phía sau, Dạ Lương Thành buồn cười lắc, cô nhóc này vẫn thật là bất cẩn.
Cô ơi, cô mau qua đây, ở dây có một cây súng nè!" Lần đầu cậu bé thấy súng, kích động không thôi.
"Tiểu Trạch, cháu không thể nhúc nhích lung tung được!" Cung Muội Muội lo lắng.
"Yên tâm, nơi này toàn là mô hình, không phải thật đâu." Dạ Lương Thành xoa dịu.
Cung Muội Muội đi qua đó, nhìn thấy cậu bé đứng trước một chiếc tủ súng, trong đó có trưng các loại súng khác nhau, cô nhìn thấy hơi choáng váng, còn cậu bé thì hưng phấn, trừng to mắt bắt đầu nghiên cứu.
Phòng sưu tầm của Dạ Lương Thành, quả thật còn phong phú hơn so với bảo tàng.
Cậu bé quan sát khắp xung quanh, Cung Muội Muội đi theo sau lưng, Dạ Lương Thành đứng ở chỗ cửa ra vào đợi họ ngắm nghía: "Tiểu Trạch, con có thể lựa đồ chơi rồi, con thích gì lát nữa ba nuôi sẽ mang qua cho con."
"Vâng!" Cậu bé nhảy cẩng lên.
Cung Muội Muội quả thật không muốn chui vào chỗ đống mô hình kia nữa, hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa không được tiện cho lắm, cô đang lo lắng váy sẽ mắc vào chỗ nào đó, trong lúc cô di chuyển, chiếc váy bay bay, bỗng có một lực cản cô lại, cô xoay đầu, chiếc váy bị mắc vào một chiếc móc của một mô hình cố định.
"Để tôi." Dạ Lương Thành nhìn thấy vẻ lúng túng của cô, anh cười bước đến.
Do phía trước là một loạt một mô hình máy bay chiến đấu cỡ nhỏ, Dạ Lương Thành phải khom xuống mới đi qua được, anh khom người xuống, ngón tay thon dài kéo nhẹ vạt váy của cô, Cung Muội Muội xấu hổ, anh đang ngồi xổm bên cạnh cô, nhất là khi bàn tay của anh kéo nhẹ vạt váy của cô.
Cô chỉ cảm thấy trong lòng xấu hổ thẹn thùng.
Khi vạt váy được kéo ra, cô nói khẽ: "Cảm ơn."
Hai chữ, dịu dàng, e thẹn, giống như cánh hoa bay lên giữa không trung. Khiến người ta say khướt.
Dạ Lương Thành đứng lên, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: "Không có gì."
"Để cho nó tự xem đi! Em đừng đi vào theo làm gì." Dạ Lương Thành nói xong, anh hỏi: "Muốn uống gì không?"
"Nước."
"Nước suối được không?"
"Được." Cung Muội Muội nói xong, cúi đầu nhìn mũi chân, ngại ngùng khi phải nhìn vào mắt anh.
Dạ Lương Thành nhìn xuống khuôn mặt thẹn thùng của cô, nheo mắt lại, lúc nãy khi anh ngồi xuống, anh ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng tỏa ra từ người cô, giống như mùi của quả chanh non, khiến trái tim anh bỗng cảm thấy nóng bừng.
Khi Dạ Lương Thành xoay người, anh thấy hơi buồn bực, sao có thể được chứ, cô nhóc này vậy mà lại khơi gợi được dục vọng trong người anh ta?
Dạ Lương Thành vừa đi, Cung Muội Muội hình như cũng được giải thoát, cô nói với cậu bé: "Tiểu Trạch, cháu chọn nhanh lên nhé, chọn xong chúng ta phải đi xuống rồi."
"Cô ơi, cô nói xem nếu cháu chọn một mô hình súng thì ba nuôi có cho cháu không?"
"Không được, nếu mami con biết được chắc chắn sẽ mắng chp, mau chọn một mô hình nhỏ khác đi."
"Vậy cháu muốn chiếc xe tăng này." Cậu bé chỉ vào một mô hình xe tăng còn cao hơn cả cậu.
"Được rồi! Để cô xem thử tối nay Dạ Lương Thành chuyển về nhà cháu bằng cách nào." Cung Muội Muội hơi bó tay.
Sau khi cậu bé chọn xong, Cung Muội Muội dẫn cậu xuống lầu, trong phòng khách, Dạ Lương Thành cầm một chai nước và một chai sữa đi đến, thấy họ đều xuống rồi, anh ta nhướng mày hỏi: "Chọn xong rồi?"
"Vâng! Chọn xong rồi, con muốn chiếc xe tăng đó."
"Bé con giỏi lắm, có mắt nhìn, vừa chọn đã chọn trúng mô hình ba nuôi thích nhất." Nói xong, Dạ Lương Thành đưa một chai sữa cho cậu, "Này, uống đi!"
Cậu bé cười híp mắt, nhận lấy, Cung Muội Muội cũng nhận lấy, sau đó, cô hỏi: "Chúng ta đi ra ngoài ăn à?"
"Không cần, trong nhà có dì giúp việc đang nấu cơm rồi, rất nhanh sẽ có cơm ăn thôi." Dạ Lương Thành đáp.
Cậu bé nhìn anh ta: "Ba nuôi ơi vóc người bà đẹp thật, hệt như ba của con."
"Muốn xem hả?" Nói xong, anh gồng một cánh tay, trên đó đầy gân xanh nổi, sức bật kinh người.
Cậu bé sùng bái, giơ bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm ra sờ vào: "Wow! Cứng quá! Y như đá vậy!" Nói xong, cậu đột nhiên hỏi Cung Muội Muội: "Cô ơi, cô có muốn sờ thử không?"
Khuôn mặt Cung Muội Muội đỏ bừng, nói khẽ: "Không muốn đâu."
Dạ Lương Thành cười, "Cô của con xấu hổ."
Cậu bé chớp mắt hỏi: "Vì sao cô lại xấu hổ vậy?"
Cung Muội Muội phản bác ngay, "Tôi không có xấu hổ đâu nhé." Nhưng nói xong, lại nhìn cánh tay rắn chắn đến đáng sợ của Dạ Lương Thành, khuôn mặt của cô càng đỏ hơn, đỏ đến tận mang tai.
Vóc dáng của anh thật sự khiến người ta đỏ mặt tía tai mà, hu hu, tại sao anh cả lại đi công tác chứ, tại sao cô bắt cô đến đây.
Dạ Lương Thành cất cánh tay chắc khỏe của mình vào, anh không phải là kiểu người có múi cơ to, vóc dáng của anh là kiểu tiêu chuẩn hoàn mỹ, cân đối thon dài, mặc đồ thì gầy, cởi đồ nhiều thịt.
Cung Muội Muội lấy điện thoại lên gọi cho Trình Ly Nguyệt, nói với cô rằng hôm nay cô sẽ ở lại đây ăn cơm, Trình Ly Nguyệt cũng đoán ra được, dặn họ nhớ về sớm.
Trình Ly Nguyệt cũng mang công việc về nhà, lúc này cô đang ngồi trên sofa, nhìn đèn đuốc mờ mờ ảo ảo ngoài cửa sổ, cô cảm thấy linh cảm dâng trào, ngón tay thon nhỏ bay lượn, một tác phẩm độc đáo liền xuất hiện trên giấy.
Khoảng 80, Cung Muội Muội dẫn cậu bé trở về, Dạ Lương Thành kêu hai cấp dưới lái một chiếc xe kéo hàng cở nhỏ, kéo chiếc xe tăng mà cậu bé thích trở về.