Hắn ta lo lắng nếu Trình Ly Nguyệt thật sự đi đến với Cung Dạ Tiêu, lợi dụng sức mạnh của Cung Dạ Tiêu đoạt lại số cổ phần của cô, ít ra bây giờ trông thấy giữa cô và Cung Dạ Tiêu vẫn chưa đến mức thân mật như hắn ta tưởng tượng.
Thật ra nếu hẵn nghĩ kỹ hơn, cũng có thể đoán ra được, Trình Ly Nguyệt đã bị hắn ta tổn thương nặng nề như thế, sao còn thể dễ dàng tin tưởng đàn ông nữa chứ?
Cung Dạ Tiêu có sức quyến rũ như thế nào đi chăng nữa, thì cũng chẳng có sức hấp dẫn gì với một người phụ nữ đã từng tổn thương.
Trình Ly Nguyệt bắt một chiếc taxi về công ty, tuy chưa ăn gì nhưng cô cảm giác dạ dày của mình đang sôi trào, thậm chí muốn nôn.
Trình Ly Nguyệt về đến công ty, cô đi vào toilet, rửa mặt bằng nước lạnh rồi bước ra, cô rót một ly nước nóng về văn phòng, ngồi xuống, nghĩ đến những gì Lục Tuấn Hiên nói vào hôm nay.
Lại nhớ đến cha mình, trong lòng cô ngũ vị tạp trần, chua xót và đau khổ trào dâng.
Rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì? Cha cô đã ra đi với nỗi oan khuất nào?
Trình Ly Nguyệt thấy hơi choáng váng, tối hôm qua chăm sóc Cung Dạ Tiêu đến tận 2 giờ sáng, buổi sáng chỉ ăn một miếng bánh mì, giờ lại để bụng đói đến 2 giờ trưa, rõ ràng đã có chút dấu hiệu của hạ đường huyết, nhưng cô không muốn quan tâm cũng không ăn vô.
Trong hành lang của công ty Kaman, đột nhiên có một người có vóc dáng cao to mê người bước đến.
Khí thế nổi bật, đi kèm với một khuôn mặt vô cùng điển trai, một đôi mắt cao ngạo, ngoại trừ Cung Dạ Tiêu ra thì còn có thể là ai chứ?
Các nữ nhân viên trong công ty nín thở, kích động nhìn theo anh, tất nhiên họ cũng biết anh đến đây để tìm ai.
"Nhà thiết kế Trình ở trong văn phòng." Có một nhân viên nữ nhiều chuyện lên tiếng với anh.
Cung Dạ Tiêu nheo mắt liếc nhìn cô ta, nhân viên nữ kia lập tức đỏ mặt, tim đập liên hồi.
Đường Duy Duy muốn đi thông báo một tiếng cho Trình Ly Nguyệt, nhưng Cung Dạ Tiêu đã đi đến trước cửa phòng cô, Đường Duy Duy giật mình ngồi yên trên ghế không dám cử động bậy.
Trình Ly Nguyệt chống tay lên trán, cô đang tập trung suy nghĩ, nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô mở đôi mắt vô hồn của mình lên nhìn.
Thế nhưng khi nhìn thấy anh bước vào văn phòng của cô, cô lập tức trừng to hai mắt, cả người bật dậy.
"Anh…anh có việc gì không?" Giọng nói của Trình Ly Nguyệt có hơi chột dạ, vì chuyện ở nhà hàng Caesar.
Cung Dạ Tiêu mỉa mai: "Hẹn hò với chồng cũ thế nào rồi? Vui không?"
"Tôi và anh ta không phải hẹn hò, tôi chỉ tìm anh ta hỏi chuyện." Trình Ly Nguyệt phản bác.
"Trình Ly Nguyệt em nghe rõ cho tôi, sau này có thể tránh xa Lục Tuấn Hiên được bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu, đừng để tôi bắt gặp hai người đi chung với nhau, nếu không tôi sẽ không tha cho em." Giọng điệu của Cung Dạ Tiêu rất bá đạo, cứ như bá chủ đang ra lệnh cho nô tỳ.
Trình Ly Nguyệt chớp mắt, lại cau mày: "Tôi đi chung với ai, hình như không có liên quan đến anh nhỉ!"
Anh có cần phải bá đạo như thế không? Họ chẳng phải là vợ chồng, thậm chí chẳng có mối quan hệ yêu đương qua lại.
Anh dựa vào gì để yêu cầu này nọ?
"Bởi vì tôi không muốn mẹ của con trai tôi là một người không có giới hạn, không có lòng tự trọng, càng không biết tự ái." Cung Dạ Tiêu châm chọc.
Lồng ngực Trình Ly Nguyệt đau nhói, mỗi một chữ của anh cứ như kim châm đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong tim cô, đau đến mức khiến cô quên đi hô hấp.
Cô thở dốc, vành mắt ươn ướt, cô nhìn anh, cắn mối phản bác: "Tôi không phải là kiểu phụ nữ trong miệng anh, xin anh đừng bôi nhọ tôi."
"Tối nhất là không phải, nếu em dám gặp lại Lục Tuấn Hiên thì em cứ thử chờ xem." Cung Dạ Tiêu buông lời cảnh cáo, giơ tay ra kéo mở cửa văn phòng cô, đi thẳng ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, cả người Trình Ly Nguyệt lảo đảo ngồi xuống ghế, lồng ngực phập phồng dữ dội, anh ta dựa vào gì để mắng chửi cô chứ? Rốt cuộc cô đã làm sai cái gì chứ?
Cũng không nghĩ xem là ai đã chăm sóc anh vào tối qua, anh ta mới là một tên khốn không biết báo ơn.
Trình Ly Nguyệt uống một ngụm nước, càng nghĩ càng tức
Từ sau khi bị Lục Tuấn Hiên cảnh cáo, Thẩm Quân Dao đã ngoan ngoãn hơn không ít, cô ta là một người có chừng mực, Trình Ly Nguyệt bị Lục Nhã Tình đánh một trận cũng đã xem như giúp cô ta hả giận, chỉ cần Trình Ly Nguyệt không chủ động liên lạc với chồng cô ta thì cô ta có thể tạm thời tha cho cô ta.
Lúc này cô ta đang đi làm nail, nhìn kiểu móng đẹp, khiến cho đôi bàn tay thon tài của cô ta trông càng xinh đẹp hơn, tâm trạng cô ta tốt hơn nhiều rồi.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của cô ta vang lên, cô ta ra dấu kêu nhân viên đợi một chút, sau đó cầm điện thoại lên mở ra, một tấm hình bỗng nhiên đập vào mắt cô ta, khiến cô ta trừng to mắt, lửa giận và sự oán hận tuôn trào.
Trong hình, Lục Tuấn Hiện chủ động kéo tay Trình Ly Nguyệt, cứ như cầu xin Trình Ly Nguyệt ở lại, và khung cảnh lại là một nhà hàng cao cấp.
Mặt mày Thẩm Quân Dao trở nên xấu xí, cô ta vuốt màn hình, còn có hai tấm hình nữa, đều là ảnh Trình Ly Nguyệt và Lục Tuấn Hiến ngồi xuống ăn cơm.
Cái gì? Trình Ly Nguyệt lại lén lút hẹn Lục Tuấn Hiên ăn cơm? Thẩm Quân Dao chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Quả nhiên Trình Ly Nguyệt là một kẻ không an phận, cô ta muốn làm gì? Muốn cướp chồng của cô ta sao? Dám giờ trò âm mưu sau lưng cô ta, quá đáng ghét!
"Lục phu nhân, chỗ này còn cần phải sửa lại một chút." Nữ nhân viên nói với cô ta.
Thẩm Quân Dao bỗng dưng đổ lên cơn tức giận đầu nhân viên nữ kia: "Rốt cuộc cô có biết làm không hả, đã làm hơn một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa làm xong."
Nhân viên nữ kia vừa tủi thân vừa thấy vô tội, nhưng vẫn phải cư nói: "Sắp xong rồi, sắp xong rồi."
Thẩm Quân Dao đưa tay ra, trong đầu toàn là hình ảnh lúc nãy, trong hình Lục Tuấn Hiên nắm lấy cánh tay Trình Ly Nguyệt, rõ ràng là đang lấy lòng cô ta muốn níu kéo cô ta.
Sao họ lại hẹn nhau? Ai đã hẹn ai?
Xem tình hình, hình như là Lục Tuấn Hiên hẹn Trình Ly Nguyệt, hừ, sáng nay cô ta đích thân gọi điện thoại hẹn hắn đi ăn trưa, nhưng hắn ta nói là phải đi xã giao gặp khách hàng nên từ chối, hóa ra khách hàng của hắn ta lại là Trình Ly Nguyệt?
Sắc mặt Thẩm Quân Dao càng ngày càng xấu xí, nhân viên nữ đang sửa móng trong trạng thái thấp thỏm, không dám sơ suất, không lâu sau đã sửa xong cho cô ta.
Thẩm Quân Dao đưa lên nhìn, đứng dậy rời đi.
Vừa đi vừa gọi vào số của người phụ nữ giàu có đã gửi hình cho cô ta, "Alo, chị Lâm à, hình chị gửi cho em lúc nãy là chị chụp ở đâu vậy?"
"À! Chị và bạn hẹn nhau đi ăn ở nhà hàng Caesar, nào ngờ lại gặp được chồng em, người phụ nữa hình như là vợ cũ của chồng em, loại việc này không thể quá lơ là được, vì thế chị mới chụp vài tấm hình cho em, Quân Dao à em phải cố gắng lên nhé."
"Cảm ơn chị." Tuy trên miệng nói như thế, nhưng trong lòng Thẩm Quân Dao đã quá hiểu tâm tư của bà ta, chẳng phải muốn cô ta mất mặt hay sao?
"Không cần khác sáo, nhưng em phải canh chừng chồng em cho kỹ vào, bây giờ tụi vợ cũ cứ như hổ dữ ấy."