Vườn hoa hồng.
Tiêu Dật Nhiên vào bếp làm bữa tối thịnh soạn, yên lặng đợi hai mẹ con về ăn cơm.
“Ba...” Vừa vào cửa Tiểu Tiểu Bân đã chạy bổ nhào vài lòng Tiêu Dật Nhiên.
“Bảo bối yêu quý của ba!” Tiêu Dật Nhiên vừa nói vừa bế Tiểu Tiểu Bân lên.
Hàn Gia Lệ nhìn bàn ăn đầy những món thịnh soạn có chút giật mình, nhìn anh cười tươi như hoa: “Hôm nay là ngày gì thế? Sao anh lại đích thân xuống bếp thế này?”
Tiêu Dật Nhiên điềm nhiên cười nói: “Không phải ngày gì, chỉ là muốn ba người chúng ta cùng ăn một bữa cơm mà thôi.”
Nghe thấy lời anh nói, trong lòng Hàn Gia Lệ có chút bất an, cô lờ mờ cảm thấy bữa cơm này sẽ là bữa cơm cuối cùng của bọn họ.
Cô ra sức lắc đầu, muốn dứt bỏ suy nghĩ đó đi, cô vui vẻ ngồi xuống bàn ăn, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Dật Nhiên: “Cảm ơn bữa tối của anh, vậy thì em phải ăn nhiệt tình thôi!”
“Ăn nhiều chút! Còn đây nữa, những thứ này phải ăn hết nhé.” Anh xót xa nhìn hai người trước mặt, hai người này luôn được anh coi như người nhà của mình.
“Ba, ba cũng ăn đi.” Tiểu Tiểu Bân vừa nói vừa gắp miếng trứng hấp trong bát mình đặt vào bát của Tiêu Dật Nhiên.
Trong lòng Tiêu Dật Nhiên có cảm giác ấm áp dâng trào, đột nhiên cảm thấy không phí công thương yêu thằng bé! Anh nhìn cậu bé cười chiều chuộng.
“Tiểu Tiểu Bân, tối nay ngủ cùng ba...” Anh vừa nói vừa nhìn cậu bé, rồi gắp miếng trứng hấp cho vào trong miệng.
“Vâng, được ạ, con muốn tối nào cũng ngủ với ba!”
Tiêu Dật Nhiên không nói gì, chỉ cười trừ, chỉ sợ sau này không có cơ hội này nữa, không phải là thứ của anh thì dù cho có nỗ lực thế nào cũng sẽ không có được, dù cho thời gian năm năm trôi qua kết quả vẫn thế, chuyện đã đến nước này, vậy thì đối với hai mẹ con cũng nên trả về cho chủ cũ thôi?
“Tiểu tử thối này, trong lòng chỉ có ba, con quá đáng như thế không sợ mẹ giận sao?” Hàn Gia Lệ nhìn cậu nhóc bên cạnh, bộ dạng ghen tức.
“Mẹ là xấu xa!” Vừa nghĩ lại chuyện vừa nãy trong phòng bệnh, mặt Tiểu Tiểu Bân lại sa sầm xuống.
Hàn Gia Lệ chán nản lắc lắc đầu.
Bữa cơm này có chút nặng nề, ăn cơm xong, Tiêu Dật Nhiên đưa Tiểu Tiểu Bân đi ngủ, sau khi ru cậu nhóc ngủ, anh nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của cậu bé, sau đó đứng dậy chậm chậm đi ra phía ngoài biệt thự.
Hàn Gia Lệ cũng chưa ngủ, cô dường như đoán được gì đó, nhìn thấy Tiêu Dật Nhiên khuôn mặt trầm lặng đứng trong vườn phía dưới lầu, cô lấy một chiếc áo khoác màu đen trên ghế sofa rồi đi về phía anh.
Cô không lên tiếng, chỉ nhẹ nhoàng phủ chiếc áo lên người anh.
“Sao em lại ra đây?” Tiêu Dật Nhiên ngoảnh đầu nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.
“Có chút không yên tâm về anh.” Hàn Gia Lệ quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, ánh mắt có chút mơ hồ. Cô thật sự không hy vọng anh có chuyện.
Tiêu Dật Nhiên cười khẩy mấy tiếng: “Anh không sao, em yên tâm đi.”
“Anh phải đi rồi sao?” Hàn Gia Lệ cuối cùng cũng bật ra câu hỏi này, thực ra bao nhiêu năm ở cạnh, cô hiểu anh.
Tiêu Dật Nhiên vẫn cười, quả nhiên, nhất cử nhất động của anh cũng không giấu được cô, cho nên đành nói thẳng ra vậy.
“Anh dự định quay về Dubai...”
Khoảnh khắc nghe thấy anh nói muốn rời đi, tim Hàn Gia Lệ nhói chặt lại, hồi lâu cô mới bật được một câu từ trong miệng: “Anh thật sự muốn đi sao? Tiểu Tiểu Bân sẽ không nỡ rời xa anh.”
“Thế còn em thì sao?” Tiêu Dật Nhiên chỉ im lặng nhìn cô, tất cả đều thẳng thắn như thế.
Hàn Gia Lệ cúi đầu, có chút ngại ngùng: “Em... Em cũng không nỡ rời xa anh...”
Nghe thấy câu nói này, khóe miệng Tiêu Dật Nhiên nhếch lên cười mãn nguyện, ít nhất, câu nói không nỡ rời xa này của cô khiến anh biết năm năm này tất cả những gì anh làm đều có ý nghĩa.
“Gia Lệ... Anh nghĩ khi anh buông tay, anh biết em cũng đã nỗ lực với anh, có lẽ không phải là của anh thì dù anh có miễn cưỡng thế nào cũng không phải là của anh! Cho nên... Khi em hồi phục trí nhớ, anh nên để hai mẹ con em trở về với chủ nhân vốn dĩ, cảm ơn hai mẹ con đã cùng anh trải qua thời khắc năm năm tươi đẹp nhất, anh sẽ luôn nhớ trong lòng.” Anh giả bộ điềm nhiên nhìn cô, nhưng cô cảm nhận được trong giọng nói của anh đang nghẹn ngào.
“Tiêu Dật Nhiên...” Hàn Gia Lệ lúc này không biết nói gì mới được, chỉ là nghiêng đầu im lặng nhìn anh, trong lòng như bị đè bởi tảng đá nặng, rất khó chịu.
Anh ngắt ngang lời cô nói: “Anh cố ý không nói với Tiểu Tiểu Bân, chính là sợ thằng bé sẽ không để anh đi, anh đã viết một bức thư cho nó, đến lúc đó em sẽ đưa cho nó nhé, Tiêu Dật Nhiên anh cả đời này coi thằng bé là con trai của mình, còn biệt thự này... Cũng để lại cho hai mẹ con, sau này có gì khó khăn thì đi tìm Tịch Dương, cậu ấy sẽ giúp đỡ em...” Anh đã vì cô mà nghĩ xong tất cả, không ngừng vạch ra kế hoạch tương lai cho cô, anh lúc nào cũng cẩn thận như thế.
“Tiêu Dật Nhiên, anh có thể đừng đi không?” Cô vẻ mặt cầu cứu nhìn anh.
Tiêu Dật Nhiên bình tĩnh lắc lắc đầu với cô: “Xin lỗi Gia lệ, anh không phải thánh nhân, em để anh ích kỉ một lần đi, anh sợ tiếp tục ở lại đây anh sẽ không khống chế nổi trái tim mình, anh...” Đó là tâm trạng gì mà lúc này anh thật sự không biết biểu đạt bằng ngôn ngữ thế nào, cảm giác buông tay người mình yêu còn khó chịu hơn mất đi.
Hàn Gia Lệ cúi đầu, cũng không nói gì nhiều, mãi hồi lâu, cô mới ngẩng đầu nhìn anh: “Chăm sóc tốt bản thân.”
Tiêu Dật Nhiên hiểu ý gật đầu với cô: “Anh... Có thể ôm em một chút được không? Coi như là lần ôm cuối cùng...” Anh nhìn cô chờ đợi.
Hàn Gia Lệ cười gật đầu với anh, cô biết mình nợ anh quá nhiều, nếu như cả đời này không thể báo đáp, vậy thì để đến kiếp sau đi!
Tiêu Dật Nhiên bước đến trước mặt cô, dang tay ôm cô vào lòng, anh muốn khoảnh khắc đó mãi mãi để mùi hương quen thuộc trên người cô giữ lại trong lòng mình.
“Tiêu Dật Nhiên, cảm ơn anh.” Cô im lặng dựa đầu lên vai anh, lẩm bẩm nói.
“Tiêu Dật Nhiên anh cả đời này đáng tiếc nhất chính là không lấy được em làm vợ, không thể làm ba của Tiểu Tiểu Bân.”
“Xin lỗi...” Đối diện với người đàn ông này, ngoài xin lỗi ra cô còn có thể nói được gì nữa.
Tiêu Dật Nhiên nhẹ nhàng buông cô ra: “Được rồi, em ngủ sớm đi, đêm cuối cùng anh đi ngủ cùng Tiểu Tiểu Bân, sau này không nhìn thấy thằng bé nữa rồi.” Tiêu Dật Nhiên đột nhiên bước lên trước kéo lấy tay áo anh: “Tiêu Dật Nhiên, đêm nay ba chúng ta ngủ cùng nhé.”
Tiêu Dật Nhiên cười đưa tay xoa đầu cô: “Được thôi, giữ lại hồi ức đẹp nhất.”
Ánh trăng hắt lên mặt nước, hắt lên trên mặt họ, Tiêu Dật Nhiên lật tới lật lui mà không tài nào ngủ được, im lặng nhìn hai người ngủ ngon trên giường, dường như muốn đem hai người khắc trong đầu mình như hình với bóng! Qua đêm nay là anh không thể nhìn thấy họ nữa rồi.
Đưa tay nhẹ vuốt ve má Hàn Gia Lệ: “Gia Lệ... Anh sẽ luôn khắc ghi em trong lòng.”