Thi Nhi thật sự bị sốc khi nghe ông kể chuyện này.
Phó lão gia thở dài, trên mặt là biểu hiện của nỗi đau đã vơi đi bây giờ lại dậy sóng một lần nữa.
Ông kể lại chuyện thời mình còn trẻ cùng với Lâm Mai Nhàn.
Hai người yêu nhau ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, rồi cùng nhau kết hôn.
Nghe ông kể đến đây cũng đã thấy, ông và Hàn Thẩm giống nhau ở điểm nào.
Thi Nhi nghe mà vô cùng mâu thuẫn, một người yêu vợ mình nhiều như Phó lão gia, sao có thể nhẫn tâm hại chết vợ mình, để con mình thành đứa trẻ mồ côi mẹ.
Ông chậm rãi lấy từ trong túi áo ra một tấm ảnh đã cũ, màu mờ nhạt có vài góc cạnh đã bị phai đi.
Vừa cầm nó lên, Thi Nhi đã giật mình.
"Đây..."
Ông gật đầu, giọng từ tốn bảo.
"Đây là em trai song sinh của cha, tên là Phó Việt Phàm."
Thi Nhi vừa nhìn đã thấy hoang mang, vài giây sau thì cô liền hiểu ra mọi chuyện.
Cô nhìn ông, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc thấy rõ.
"Vậy ý của cha...!người năm xưa hại chết mẹ, chính là em trai của cha?"
Chuyện này đúng thật là khó tin, nhưng đó lại chính là sự thật.
Một gì đình yên ấm bỗng chốc bị phá hoại chỉ vì sự phát sinh tình cảm giữa em chồng và chị dâu.
Đó cũng chính là lí do, khi ông nhìn thấy Phó Dĩ Văn gần gũi với Thi Nhi, ông lại phản ứng dữ dội như vậy.
Thì ra tất cả đều là hiểu lầm, là Hàn Thẩm đã hiểu lầm cha của mình trong suốt bao nhiêu năm qua.
Nó đã biến thành sự thù hận, khiến khoảng cách giữa anh và cha mình mỗi ngày một lớn hơn nữa.
Thi Nhi nghẹn ngào, không ngờ Hàn Thẩm lại có một quá khứ như vậy.
Cô đã hiểu vì sao anh lại giả ngốc rồi, chính là vì muốn trốn tránh sự thật.
Anh không chấp nhận được khi nhìn thấy cha mình giết mẹ mình như vậy.
Chỉ vì một sơ suất mà dẫn đến bao nhiêu hậu quả về sau.
Cô cũng đã biết thêm, Phó Việt Phàm của năm đó mắc bệnh tâm thần phân biệt nên mới lần r chuyện này.
Mà trớ trêu thay, Hàn Thẩm lại không hề biết mình có một người cậu song sinh với cha mình, chỉ vì nhìn nhầm mà thành ra như vậy.
Phó lão gia buồn bã, nơi đáy mắt ấy đỏ hoe nhưng lại không thể khóc được.
"Cách đây không lâu, cha phát hiện mình bị bệnh tim, không còn sống được bao lâu nữa."
Thi Nhi nhìn ông, từ đầu đến cuối cô đều thay Hàn Thẩm đón nhận quá nhiều bất ngờ.
Nước mắt cô vô thức rơi.
Rồi Hàn Thẩm sẽ đối diện với chuyện này như thế nào đây? Tại sao lại dẫn đến bước đường trớ trêu như vậy?
Hàn Thẩm! Em phải làm sao đây? Em nên nói với anh như thế nào đây? Khi mà...!sự thật này lại đau lòng và phũ phàng như vậy? Anh sẽ đối diện với cha mình thế nào đây? Giờ đây khi hai người nhận nhau, thì liệu còn bao nhiêu thời gian nữa để bù đắp cho nhau chứ?
"Cha muốn trước khi nhắm mắt, được hoá giải mọi hiểu lầm với Hàn Thẩm.
Nhưng cha không biết là...!liệu nó có chấp nhận và tha thứ cho cha hay không?"
Xoạc!
Tiếng hồ sơ và giấy rơi bên ngoài cửa chính, Hàn Thẩm đứng đó như người mất hồn.
Tất cả cuộc trò chuyện của Phó lão gia và Thi Nhi, anh đều nghe rõ không sót câu chữ nào.
Trên khuôn mặt ấy là sự bàng hoàng đến lạ, không thể tin vào tai mình.
Thi Nhi nhìn thấy anh thất thần liền vội vàng chạy đến, bối rối hỏi.
"Hàn...!Hàn Thẩm? Anh về khi nào vậy?"
Vài tiếng trước, Hàn Thẩm vừa họp xong thì phát hiện hồ sơ quan trọng lại để quên ở nhà.
Chung Thất đề nghị để cậu ta quay về nhà lấy, vì sợ anh đi lại nhiều sẽ không tốt cho việc hồi phục vết thương.
Nhưng hồ sơ này là do anh giữ, chỉ có anh mới biết chỗ cất nên đích thân anh phải về lấy.
Nào ngờ, khi quay về anh lại nghe thấy hết những chuyện này, nghe được toàn bộ.
Anh đi không vững bước vào nhà, tối sầm mặt rồi nói.
"Ông...!ra khỏi đây cho tôi."
Thi Nhi biết anh nhất thời không chấp nhận nổi chuyện này, cô đi đến bên cạnh anh, dịu dàng bảo.
"Hàn Thẩm! Nghe em nói đi! Đây...!Có thể rất khó tin nhưng mà..."
Không đợi cô giải thích gì cả, anh trầm giọng nói tiếp.
"Anh không muốn nghe gì hết.
Anh muốn ông ta ra khỏi đây!"
Anh đột nhiên lớn tiếng quát, sự kích động không nhỏ này vừa làm ảnh hưởng đến sức khỏe vừa khiến vết thương khó hồi phục.
Nói vết thương của anh, qua lớp áo sơ mi trắng lại bắt đầu rỉ máu.
Thi Nhi vô cùng hoảng hốt, cô giữ tay anh lại rồi vội vàng nói.
"Hàn Thẩm! Đừng như vậy mà! Vết thương lại bị rách rồi! Hàn Thẩm!"
"Đuổi ông ta đi đi! Làm ơn! Xin em đuổi ông ta đi đi mà!"
Tinh thần Hàn Thẩm bây giờ vô cùng hỗn loạn, nhìn anh cứ như một đứa trẻ sợ hãi trước những gì mình vừa nghe thấy.
Phó lão gia thấy anh như vậy, đau lòng mà rời đi.
Thi Nhi ôm anh vào lòng mình, xoa xoa lưng để anh bình tĩnh lại.
Trên khuôn mặt ấy là những giọt nước mắt rơi lã chã, giọng anh nghẹn ngào hỏi cô.
"Ông ta...!đi rồi sao?"