Tổng Tài Giả Ngốc Ai Là Sói

Chương 47: 47: Sóng Ngầm




"Không được."

Phó Dĩ Văn vừa nghe Lao Lệ Quyên nói thế thì liền đứng bật dậy phản đối.

Làm hại đứa nhỏ trong bụng Thi Nhi thì có khác gì là làm hại cô đâu? Mặc dù anh ta không muốn đội trời chung với Hàn Thẩm, nhưng làm hại Thi Nhi là điều anh ta không hề mong muốn.

Bà ta thấy phản ứng này thì liền vô cùng khó chịu.

"Tại sao lại không được? Con nhỏ đó vừa vô dụng lại còn cản đường chúng ta, mẹ chính là muốn trừ khử luôn cả nó."

Bà ta đứng dậy khoanh tay, thong thả đi qua đi lại, từ ánh mắt đến lời nói đều đầy sự tính toán và thâm độc.

"Hơn nữa, nó lại là điểm yếu của Phó Hàn Thẩm.

Chỉ cần nó chết, thì Phó Hàn Thẩm cũng sẽ suy sụp."

Đứng nhìn bà ta lên kế hoạch hãm hại Thi Nhi, anh ta không thể tin rằng mẹ mình lại là người như vậy.

Từ khi còn nhỏ, anh ta đã từng thấy mẹ mình nhiều lần ức hiếp Hàn Thẩm vì nghĩ rằng anh là kẻ ngốc, kẻ vô dụng.

Bà ta thường chửi mắng anh thậm tệ, thậm chí là đánh anh để lại nhiều thương tích.

Dĩ Văn lúc đó lại rất thương Hàn Thẩm, thường lén mang đồ ăn và thuốc đến để bôi cho anh, còn bón cho anh ăn.

Rồi đến bây giờ, dù biết anh không còn như xưa nữa nhưng bà ta vẫn không dừng lại âm mưu ấy.

Hại Hàn Thẩm chưa đủ, bà ta còn muốn hại cả Thi Nhi, một cô gái vốn không có liên quan gì đến những rắc rối này.

Dù bây giờ, Thi Nhi đã mang thai con của Hàn Thẩm, nhưng đứa bé chưa sinh ra đời, lại còn là trẻ vô tội.

Dĩ Văn làm sao có thể chấp nhận được khi nghe mẹ mình nói ra những âm mưu đó? Anh ta kịch liệt phản đối.

"Con không đồng ý.

Nếu mẹ muốn đối phó anh ta thì có thể gây sức ép trên thương trường, đừng làm hại người vô tội."

Mình không thể tin được, mẹ mình chỉ vì muốn chiếm lấy tài sản của Phó gia mà lại có những suy nghĩ đó.

Bà ấy lại còn muốn âm mưu gì nữa đây? Nhất định phải nhắm vào Thi Nhi mới được sao?

Lao Lệ Quyên nhận ra được, dường như Phó Dĩ Văn không chỉ đơn giản ra sức bảo vệ Thi Nhi chỉ vì cô là người vô tội.

Bà ta nhìn anh ta, ánh mắt thăm dò.

"Con đã để ý cô ta?"

Dĩ Văn như bị nói trúng tim đen.

Anh ta không thừa nhận, chỉ nhắc nhở mẹ mình một câu rồi rời đi.

"Tóm lại, mẹ không được làm tổn hại đến cô ấy và đứa nhỏ vô tội."

Thi Nhi đã được xuất viện về nhà, Hàn Thẩm gần đây bỏ bê công việc lại quyết định nghỉ phép thêm một ngày nữa để ở nhà chăm sóc cô.

Nhưng cô thừa biết, anh đang lo lắng và sợ cô nghĩ lung tung nên mới như vậy.

Cô còn biết, những cổ đông trong công ty có vào người vẫn chưa đồng tình với Hàn Thẩm, thấy anh như vậy họ càng có cớ để bàn tán hơn.

Cô không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh.

Vậy nên, anh vừa đặt cô nằm xuống giường, cô đã bảo.

"Ngày mai anh đi làm đi! Em ở nhà với Chung Thất được rồi!"

Hàn Thẩm ngồi xuống bên giường, đứa tay vuốt ve gò má của cô rồi nhẹ nhàng nói.

"Không sao đâu.

Ở nhà với em hết ngày mai nữa thôi, ngày mốt anh sẽ đi làm mà!"

Thi Nhi không biết nói gì nên chỉ có thể im lặng nghe theo.

Đến chiều, Hàn Thẩm mang cháo lên đặt ở bên cạnh, cô lúc này vẫn đang say giấc.

Có lẽ ngủ ở bệnh viện không được thoải mái, nên khi về nhà cô mới ngủ ngon thế này.

Ở dưới nhà, Thùy Chi gọi điện đến cho Chung Thất hỏi Thi Nhi đã xuất viện chưa, đã khoẻ chưa.

Cậu ta vừa lén nhìn lên lầu vừa trả lời điện thoại.

Được một lúc, cô ấy thở dài bảo.

"Tôi biết tại sao thiếu gia của anh lại như vậy với tôi rồi."

Chung Thất đảo mắt qua lại như đang ăn trộm, khẽ hỏi.

"Tại sao vậy?"

"Vì tôi chính là cô gái có hôn ước với anh ấy."

Chung Thất đứng hình, im bặt vì bị sốc.

Không ngờ chính mình lại là người đưa Thùy Chi về gặp Hàn Thẩm và Thi Nhi, để bây giờ họ lại nhận ra sự thật này.

Đúng lúc ấy, Hàn Thẩm vừa đi xuống lầu, cậu ta liền toát mồ hôi mà cúp máy ngang.

Thi Nhi ngủ nhiều làm anh lại cảm thấy lo lắng, còn đích thân gọi bác sĩ tư về nhà khám.

Nhưng bác sĩ đã nói, đây chỉ là triệu phú bình thường của người mang thai thôi, bảo anh đừng quá lo.

Anh nhìn Thi Nhi ngủ, tắt đèn chỉ để lại ánh đèn ngủ vàng vàng mờ ảo, từ từ vén chăng nằm xuống cạnh cô.

Lúc này, cô đột nhiên thức giấc, tròn xoe mắt nhìn anh.

"Đã khuya rồi sao?"

Hàn Thẩm cười nhẹ nhàng hệt như ánh trăng treo ngoài cửa sổ.

Anh vuốt ve lưng của cô, gật đầu một cái để cô biết.

Cô cũng tự khâm phục bản thân mình thật, ngày trước không mang thai đã dễ ngủ rồi, bây giờ mang thai còn ngủ nhiều hơn nữa.

Ôm anh thật chặt, mới phát hiện ai kia đang thoả thân ngủ, múi còn hở ra thế kia làm người ta ngại chết được.

Anh thấy cô đột ngột dúi đầu vào ngực mình, bất giác hỏi.

"Em sao thế?"

"Ai...!ai cho anh khoe múi với người ta vậy hả? Người ta...!sẽ...!sẽ thích lắm đấy!"

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.