Thùy Chi không hiểu chuyện gì nhưng lại bị thái độ của Hàn Thẩm làm cho bối rối, buộc phải đứng dậy đi ra ngoài.
Còn Thi Nhi, cô vẫn đang ngây người ra, vì điều mà cô lo sợ cuối cùng đã đến thật rồi.
Hàn Thẩm vô cùng khó xử, anh bước đến chỗ của cô, xoa đầu cô rồi dịu dàng bảo.
"Đừng suy nghĩ gì hết! Anh ra ngoài một lát sẽ quay lại."
Vừa đóng cửa phòng bệnh lại, Hàn Thẩm liền nhìn Thùy Chi hỏi.
"Cô vừa nói gì? Cô nói cô có hôn ước với Phó gia?"
Cô ấy vẫn còn chưa kịp hoàng hôn, vì trông anh lúc này thật khiến người ta lạnh sống lưng và không dám tiếp xúc.
Thùy Chi từ từ đứng dây, rụt rè gật đầu.
Cô ấy không hề biết người đứng trước mặt mình chính là người mà cô ấy vừa nhắc đến, một vị hôn phu "hụt".
Hàn Thẩm khẽ thở dài, bắt đầu cảm thấy mọi chuyện đang trở nên rắc rối.
Anh đưa tay vuốt vuốt sóng mũi, nhìn Thùy Chi bảo.
"Từ bây giờ, cô đừng đến gặp Thi Nhi nữa!"
Cô ấy kinh ngạc, không hiểu mình đã làm sao chuyện gì mà lại bị anh xua đuổi như vậy.
Chung Thất lúc này từ nhà mang thức ăn đến đã vô tình nhìn thấy, sắc mặt của cả hai đều vô cùng không tốt.
Cậu ta bước vội đến, lo sợ Thùy Chi làm gì đó khiến Hàn Thẩm nổi giận, vừa định lên tiếng hỏi thì anh đã nói.
"Đưa cô ta đi đi!"
"Hả?"
Chung Thất ngơ ngác nhìn, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bị ánh mắt của anh làm cho phát hoảng.
Không còn cách nào khác, cậu ta chỉ đành kéo Thuỳ Chi rời khỏi bệnh viện.
Trên đường về, cô ấy cứ liên tục không hiểu tại sao Hàn Thẩm lại có phản ứng mãnh liệt như vậy khi cô nhắc đến hôn ước của mình và Phó gia.
Đầu óc mơ màng, cô chợt nhớ đến gia đình mà mình đã có hôn ước là họ Phó.
Thùy Chi như loé lên một tia lửa trong đầu, chau mày bàng hoàng.
"Không lẽ..."
Ở bệnh viện, đẩy cửa bước vào thấy Thi Nhi ngồi thừ người ra ở đó, Hàn Thẩm như nặng trĩu trong lòng.
Anh bước chậm rãi đến chỗ cô,ngồi xuống hỏi.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt buồn ấy như đã nói lên tất cả.
Anh thở dài, nhích đến gần hơn rồi dang tay ôm lấy cô vào lòng.
Anh biết cô đang nghĩ gì, lo những gì.
Nhưng anh đã từng nói chỉ yêu một mình cô, bây giờ đã được chứng minh bằng việc cô mang thai con đầu lòng của họ.
Và dù cho có bao nhiêu trắc trở đi nữa, tình yêu này cũng không thể nào thay đổi.
Vuốt ve mái tóc của cô, Hàn Thẩm nhẹ nhàng bảo.
"Không được nghĩ lung tung! Anh chỉ yêu một mình em thôi, hiểu không?"
Thi Nhi ôm anh thật chặt, gật đầu an tâm nhưng trong lòng vẫn còn một chút vướng mắc.
Cô không nghĩ một cô gái lanh lợi, hoạt bát như Thùy Chi lại vì hôn ước mà cướp đi Hàn Thẩm.
Phó gia bây giờ lạnh lẽo cứ như không còn chút tình yêu thương nào.
Lao Lệ Quyên bấy lâu nay không hề có động tĩnh gì bỗng nhiên hành động.
Bà ta đã cho người điều tra ra được, Thi Nhi đang mang thai con của Hàn Thẩm.
Tin tức này khó khăn lắm mới có được, vì muốn điều tra anh không phải dễ dàng.
Chính nhờ lúc anh đưa cô vào bệnh viện đã không chút phòng bị mà bị người khác chú ý.
Mặc dù Hàn Thẩm không nhận mình là huyết mạch của Phó gia, nhưng dòng máu đang chảy trong người anh thì không thể nào phủ nhận được.
Có thể Phó lão gia bây giờ muốn chia cắt anh và Thi Nhi, nhưng cốt nhục của Phó gia thì không thể không mang về.
Bà ta lo sợ, một khi đứa nhỏ này ra đời, địa vị của Hàn Thẩm trong lòng Phó lão gia sẽ càng quan trọng hơn, bà ta và Phó Dĩ Văn sẽ không còn chỗ đứng.
Hẹn Dĩ Văn quay trở về nhà, Lao Lệ Quyên căn thẳng nói.
"Lục Thi Nhi có thai rồi!"
Anh ta nghe xong mà bàng hoàng, không phải vì sợ người đó cướp đi tất cả của mình,mà vì tình yêu của anh ta đã thật sự lụi tàn.
Sau một hồi im lặng, Phó Dĩ Văn nhìn bà ta, trầm tư hỏi.
"Thì sao ạ?"
Bà ta thở dài, vì đứa con trai này không hiểu ý của bà ta gì cả, từ đầu đến cuối đều như vậy.
Bà ta nhăn nhỏ thở dài, nói.
"Khờ quá! Con không hiểu ý của mẹ nói sao? Một khi đứa nhỏ đó được sinh ra thì sẽ đe doạ tới sự thừa kế tài sản của con.
Hiểu không?"
Lại là chuyện tài sản.
Lúc nào cũng là chuyện tài sản.
Mỗi lần gặp thì bà ta cứ nhắc tới chuyện tài sản trước mặt Phó Dĩ Văn, đó cũng là lí do khiến anh ta không thích ở nhà.
Nhưng có con thì sao, không có thì sao? Phó lão gia từ lâu cũng đâu xem trọng chuyện đó, ông ấy vẫn luôn trân trọng đứa con của mình và Lâm Mai Nhàn đã sinh ra là Hàn Thẩm.
Anh ta mệt mỏi, gục đầu suy nghĩ một lúc, không biết mẹ mình lại định giở trò gì.
Đột nhiên, anh ta bừng dậy nhìn vào Lao Lệ Quyên, ánh mắt bà ta trở nên giang xảo đến khó lường.
Phó Dĩ Văn hỏi.
"Mẹ định làm gì?"
Bà ta nhếch môi cười, cầm cây dũa móng tay lên đưa qua đưa lại trên móng tay của mình, bảo.
"Không ra đời, thì sẽ không gây phiền phức."
"Rắc".
Bà ta dứt khoát bẻ gãy cây dũa ấy khiến Phó Dĩ Văn bàng hoàng.