Trên đường đến công ty của Hàn Thẩm, Thùy Chi cứ làm ra vẻ khó chịu với Chung Thất.
Xe cô bây giờ thì gửi tạm ở một bãi đỗ xe công cộng, còn phải thuê bảo vệ trông chừng.
Có chút tò mò về cậu ta, cô hỏi.
"Anh và người vừa gọi đến là sao vậy?"
"Cậu ấy là thiếu gia của tôi, còn tôi là quản gia."
Nghe nói xong, cô liền bĩu môi nói.
"Có quản gia như anh thì chắc sẽ sớm nghèo mạt mất."
Cậu ta vừa nghe đã hiểu mình đang bị nói móc.
Nhưng biết làm sao được khi bản tính hậu đậu này đã định đi theo cậu ta tới già? Chung Thất là một chàng trai cao ráo, cũng khá ưa nhìn với mái tóc vàng vàng trẻ trung, nước da ngăm ngăm.
Gia đình cậu ta chỉ còn mỗi mẹ mình, lại là con trai độc nhất nên rất được yêu thương.
Mẹ cậu ta luôn dành hết tình yêu thương của mình cho cậu.
Nghe nói Hàn Thẩm là một người thiếu thốn tình thương của mẹ, bà ấy rất đồng cảm, thường xuyên gặp gỡ và hỏi thăm anh.
Cảm nhận được sự yêu thương ấy, anh cũng an ủi rất nhiều.
Đánh mắt nhìn sang Thuỳ Chi ngồi bên cạnh, phải công nhận cô gái này có sức quyến rũ đến lạ.
Chung Thất cứ thi thoảng lại ngây người ra vì nhan sắc này.
Vô tình nhìn thấy cậu ta đang nhìn mình, cô liền hỏi.
"Nhìn gì vậy? Không được giở trò biến thái đấy!"
Cậu ta "xì" một cái rồi nói.
"Ai thèm!"
Không hiểu sao cãi nhau với tên này mình lại có hứng thú như vậy? Trước giờ mình có thích nói chuyện với mấy chàng trai đâu chứ, thấy ai cũng lăng nhăng cả.
Còn cái tên này thì...
Đến công ty, vừa gặp nhau thì Thùy Chi đã liền ngẩng ra vì Hàn Thẩm quá cuốn hút, nhưng sau khi biết anh đã có vợ rồi thì chỉ "ừ" một cái cho qua.
Cô còn nói đúng là số cô xui thật, trai đẹp trong mắt cô người thì có vợ còn không thì cũng là tên cặn bã lăng nhăng.
Còn tự hỏi tại sao một người có nhan sắc như mình mà tình duyên lại lận đận như vậy.
Chung Thất nghe xong thì phá lên cười, càng cười càng lợi hại cứ như muốn chọc tức cô.
Thùy Chi tức giận, hung hăng dẫm lên chân cậu ta một cái, đế giày cao gót cứ như cái đinh ghim vào chân cậu ta đau điếng người.
Chung Thất như bị điện giật mà nhảy chân sáo.
"A! Sao cô ác độc vậy?"
Thùy Chi nhăn nhó, sau đó là lè lưỡi.
"Tôi ác độc đấy! Anh mà còn cười nữa tôi sẽ bẻ răng của anh."
Hàn Thẩm đứng ở trước mặt họ nãy giờ mà cứ như một cơn gió lướt qua, một cái bóng vô hình.
Anh đã nhìn họ cãi nhau hơn 15 phút rồi mà vẫn chưa vào được vấn đề chính.
Cơm thì chưa ăn mà còn phải bị sang chấn màng nhĩ.
Anh khó chịu, trầm giọng hỏi.
"Cãi đủ chưa?"
Chung Thất và Thùy Chi bị giọng nói này làm cho lạnh sống lưng, lập tức im bặt.
Không hiểu sao cả cô cũng bị anh doạ sợ.
Sau một hồi, Thùy Chi cũng chịu đưa ra mức bồi thường rồi ra về, còn nói là nể mặt anh nên mới tha cho Chung Thất.
Trên xe, cô còn nói cậu ta phải dùng tháng lương của mình trả lại cho Hàn Thẩm, coi như tiền bồi thường này là cậu ta mượn thiếu gia của mình.
Chung Thất khổ sở, nhăn mặt nhìn Thùy Chi hỏi.
"Cô nhất định phải dày vò tôi vậy sao?"
Cô nhìn cậu ta cười thân thiện.
"Đó là sở thích của tôi."
Qua hôm sau.
Hàn Thẩm vừa về nhà đã thấy Chung Thất ngủ gục ngoài ghế sô pha, còn đang ngáy khò khò.
Anh buồn cười nhưng vẫn tỏ ra mình nghiêm túc, đi đến ném áo vest vào mặt cậu ta.
Chung Thất giật bắn mình rồi đột nhiên la lên.
"Tôi đền rồi mà trời ơi!"
Nhìn thấy người trước mặt là thiếu gia nhà mình, lại còn đang nhìn mình chằm chằm như vậy, Chung Thất chỉ muốn đào lỗ.
Anh nhìn cậu ta, nghiêng đầu hỏi.
"Ám ảnh tới vậy sao?"
Cậu ta vừa nghe anh hỏi thì bắt đầu than thở.
"Cậu không biết đâu? Nhìn cô ta đẹp vậy thôi chứ không khác gì chằn tinh cả, còn dẫm lên chân tôi đau muốn chết này!"
Hàn Thẩm không những không thương xót Chung Thất câu nào, ngược lại còn bị anh cười cho một trận.
Ai bảo lo nhiều chuyện làm gì.
Nói đến đây, cậu ta chợt nhớ ra nguyên nhân mà mình lơ là rồi tông vào xe của Thùy Chi, kể lại cho anh nghe.
Ngoài ra, cậu ta còn nghe ngóng được Phó gia dạo này bất hoà, không còn êm ấm như ngày trước nữa.
Những thông tin này cũng coi như là lấy công chuộc tội.
Thời gian trôi qua êm đềm, đã lâu rồi Phó lão gia cũng không còn tìm đến Thi Nhi nữa, Hàn Thẩm cũng an tâm hơn trong công việc.
Được một bữa nghỉ phép, anh liền tranh thủ thời gian ở nhà với cô, đưa cô đi mua sắm.
"Em thích mua gì không?"
Cô nghe anh hỏi, rồi nhìn những món trang sức long lanh đắc tiền trước mặt, không dám nghĩ là mình lại có thể đeo chúng trên người.
Nhìn anh cười, cô lắc đầu bảo.
"Không cần đâu! Em cũng chỉ ở nhà, có đi đâu đâu mà đeo chúng?"
Anh nhìn cô dịu dàng, tự ý chọn ra một sợi dây chuyền bạch kim hình hoa tuyết đính kim cương lấp lánh.
Sợi dây chuyền tinh xảo và độc quyền này chính là mẫu mới nhất và chỉ có vài sợi trên thị trường.
Tiến đến gần cô, anh bảo.
"Để anh đeo nó giúp em!"
Thi Nhi tròn mắt ngạc nhiên, nhưng vẫn im lặng mà đón nhận món quà này.
Nó thật đẹp và rất hợp với cô, giống như một bông hoa tuyết kiên cường và mạnh mẽ.
Đi cùng anh ra xe, Thi Nhi đột nhiên cảm thấy đầu óc xoay vòng vô cùng khó chịu.
Cố gắng đi vài bước nữa, cô liền không chịu được mà ngất đi.
Hàn Thẩm bấn loạn, anh bế cô trên tay mà liên tục gọi.
"Thi Nhi? Em làm sao vậy? Thi Nhi?"
Đứng bên ngoài phòng cấp cứu, Hàn Thẩm lo lắng đi qua đi lại không biết tình hình như thế nào.
Gần đây anh bận rộn với công việc mà lại quên để ý, cô đã gầy đi một chút, sắc mặt lại rất xanh xao.
Bác sĩ vừa đi ra, anh đã lao đến hỏi.
"Bác sĩ! Vợ của tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ lại nhìn anh cười vui vẻ, thông báo.
"Chúc mừng! Vợ anh có thai được hai tháng rồi!"