Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới

Chương 373




Chương 373

Đối với những gia tộc nhỏ như nhà họ Lâm thì nhà họ Lục đúng là một con quái vật khổng lồ, hai vợ chồng nhà họ Lâm nghe anh nói xong thì cùng hít một hơi lạnh.

Theo lời của Tổng giám đốc Lục thì mợ chủ nhà họ Lục chưa từng nghe ai nói bây giờ rơi vào tình trạng không rõ, mà chuyện này lại có liên quan đến con gái mình sao?

Ý nghĩ này khiến bọn họ hoảng hốt. Họ biết rồi sao, sao họ lại biết được?

Lâm Tú Loan bị những thuộc hạ của Lục Tấn Uyên hù dọa, nghe thấy thế càng thêm kinh sợ, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là không thừa nhận, cô ta lắc mạnh đầu.

“Không, tôi không biết các người đang nói gì hết, tôi không làm gì cả.”

Cô ta nhìn về phía ba mẹ mình: “Ba, mẹ, cứu con đi, chuyện này không liên quan đến con.” Cô ta nói xong thì muốn bỏ chạy.

Nhưng một giây sau, cô ta hét thảm một tiếp, một chân Lâm Tú Loan vừa định bước ra đã bị đàn em của Lục Tấn Uyên đá quay lại ngay lập tức.

Một cô chủ được nuông chiều từ bé như cô ta sao có thể chịu đựng nổi cơn đau này, cô ta hét đến mức khản giọng. Các khách khứa xung quanh vô cùng khiếp sợ, họ hoàn toàn không ngờ Lục Tấn Uyên lại ra tay tàn nhẫn như thế trước mặt đông đảo nhiều người.

Bọn họ cũng bị hù dọa rồi.

“Con gái…”

Mẹ Lâm hét một tiếng đầy thế lương, bà phát điên lên định xông qua nhưng cũng rên lên, đàn em đứng ở vòng ngoài đã đá mẹ Lâm một đá, không hề nể tình chút nào.

Hai cảnh tượng liên tiếp này khiến cho toàn bộ ông chủ của các công ty lớn nhỏ ở thành phố Hà Giang đều cực kỳ bất ngờ, dù không nhắm vào mình thì bọn họ vẫn lo sợ.

Ban nãy mọi người còn bàn luận sôi nổi thì bây giờ xung quanh yên lặng không hề phát ra một tiếng động nào, không ai dám mở miệng, thậm chí không dám rời khỏi đó.

Ba Lâm nhìn con gái và vợ mình, lửa giận của ông cháy phừng phừng, ông trợn mắt hung dữ nhìn Lục Tấn Uyên, cả người run rẩy, ông nghiến răng. “Tổng giám đốc Lục, có phải anh quá đáng quá rồi không?” Ông nghiến mạnh từng chữ một.

An Thần lạnh lùng nhìn ông: “Ngài Lâm, tốt nhất ông nên bảo vợ của ông ngoan ngoãn đứng đợi một bên đi, còn về con gái ông thì, những người dám hãm hại mợ chủ của chúng tôi đều phải gánh chịu hậu quả.”

Võ Anh Tú đứng bên cạnh biết rõ rằng chuyện hôm nay không thể hòa giải dễ dàng, ông ta cũng không tiếp tục cản hành động của Lục Tấn Uyên nữa, chỉ còn cách lo lắng suông mà thôi.

Lâm Tú Loan trợn mắt, cô ta ngẩn người nhìn mẹ mình ngã dưới đất, đầu óc cô ta trở nên mơ hồ, cô ta không bao giờ ngờ được mọi chuyện lại trở thành thế này.

Tuy ba mẹ đã từng nói với cô ta rằng trong buổi tiệc ngày hôm nay, Tổng giám đốc Lục là người không thể trêu vào nhất. Cô ta cũng biết người phụ nữ được tổng giám đốc của Lục Thị dẫn đến, nhưng Lâm Tú Loan không hề bận tâm.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Tú Loan đã tham gia vô số tiệc tùng, nhưng tại buổi tiệc ngày hôm nay, Lục Tấn Uyên dẫn theo một đám người xông đến, không để ý đến mặt mũi của các khách khứa và chú của cô ta, anh làm ầm mọi chuyện lên mà không hề sợ ai.

Điều quan trọng nhất là thái độ của chú, ba mẹ cô ta và những người xung quanh khiến Lâm Tú Loan nhận ra mình đã gây ra chuyện lớn rồi.

Nhất là khi mẹ bị đá mà ba không dám làm gì, cô ta cảm thấy những gì mình được học được biết suốt thời gian qua đều sụp đổ cả, sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch.

Lục Tấn Uyên không lãng phí thời gian với đám người kia, anh liếc An Thần, người sau hiểu ý anh.

An Thần không nhìn Lâm Tú Loan, anh ta đi về phía hai nhân viên tạp vụ. Anh ta nhìn một người, hỏi bằng giọng không cảm xúc: “Anh dùng cánh tay nào để khóa cửa?”

Nhân viên tạp vụ chưa từng đối mặt với tình hình này bao giờ nên sợ đến mức không nói nổi nên lời, An Thần thấy gã ta không trả lời thì nhướn mày: “Nếu không muốn nói thì thôi.”

Lời vừa dứt đã có hai tiếng răng rắc vang lên, đàn em đứng phía sau anh ta đã nhanh lẹ bẻ gãy hai cánh tay của gã nhân viên tạp vụ.

“A…”

Tiếng kêu thảm thiết mà thê lương vang lên, một số khách khứa ở đó hét lên một tiếng chói tai, nhưng là những phụ nữ nhát gan.

Lâm Tú Loan thấy cảnh này, cả người trở nên lạnh lẽo như vừa rơi xuống hầm băng, cô ta sợ đến mức run rẩy, há to mồm nhưng lại không thốt ra được tiếng nào.

An Thần nhìn về phía tên nhân viên tạp vụ còn lại, vẫn hỏi câu hỏi cũ: “Đến lượt anh, anh dùng tay nào để thả rắn?”

Nhân viên tạp vụ thả rắn bị sợ đến mức choáng váng, sắc mặt vừa tái vừa xanh. An Thần không đợi gã bình tĩnh, lại thì đã gật đầu.

“Cũng không trả lời à? Tới đi.”

Một giây sau, người đó hét thảm một tiếng, hai cánh tay của gã cũng rơi vào tình cảnh y như người lúc này.

Cảnh tượng tàn nhẫn này làm toàn bộ mọi người đều câm như hến.

Những người ở đây đều là thương nhân chỉ biết dùng não, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, tim bọn họ đập mạnh liên hồi.

Những ông chủ ở đây đều đã được nghe nói đến tiếng tăm của Lục Tấn Uyên nhưng hôm nay họ mới thấy anh lần đầu, chỉ trong vài phút ngắn ngủi vừa rồi thôi mà bọn họ đã ngộ ra một điều.

Không được chọc vào Lục Thị và Lục Tấn Uyên.

An Thần giải quyết hai tên lâu la đó xong thì ánh mắt rơi đến trên người Lâm Tú Loan.

Tất cả khách khứa đều nghiêm mặt nhìn nhau, bọn họ đang nghĩ kết cục của cô chủ nhà họ Lâm sẽ thế nào đây?

Có người cho rằng Lâm Tú Loan còn thảm hơn hai người trước.

Nhưng cũng có người cho rằng dù sao thì Lâm Tú Loan vẫn là con gái nhà họ Lâm, là cô chủ của một gia tộc, dù muốn dạy dỗ cô ta cũng không quá mức lắm được.

Ba và mẹ Lâm không tin nổi con mình sẽ rơi vào tình cảnh như hai nhân viên tạp vụ kia, nhất là mẹ Lâm, bà bị dọa đến mức òa khóc, vừa khóc vừa kêu la.

Ba Lâm cũng bị dọa, vừa rồi ông vẫn còn dũng cảm để chất vấn Lục Tấn Uyên, giờ đây ông bị thủ đoạn của đàn em anh đập tan hết sự dũng cảm ấy. Dù sao thì Lâm Tú Loan vẫn là con gái ông, ông không thể vờ như không nhìn thấy.

“Tổng giám đốc Lục, con gái của tôi mới mười tám tuổi, nó vẫn còn là một đứa trẻ, tôi cầu xin anh, xin anh tha cho nó đi, nếu như anh vẫn chưa nguôi giận thì anh có thể phạt tôi, tôi là ba của nó.”

Ba Lâm gần như vứt bỏ lòng tự trọng của mình mà quỳ xuống mặt đất.

An Thần thờ ơ nhìn ba Lâm, anh ta nhếch môi thành một đường cong: “Oan có đầu nợ có chủ. Ngài Lâm yên tâm đi, sếp của chúng tôi là một người có nguyên tắc, người không làm gì thì không liên lụy đến đâu.”

Ba Lâm nghe xong những lời này thì muốn ngất xỉu.

Còn Lâm Tú Loan đã sợ đến choáng váng.

Ánh mắt của Lục Tấn Uyên cũng rơi xuống trên người cô ta.

Cô ta hoàn hồn lại, nhưng hai chân mềm nhũn đến mức không thể đứng dậy, trong đầu toàn là kết cục của hai tạp vụ kia, cô ta lắc đầu: “Không, các người không được qua đây.’ “Tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tha cho tôi đi, hu hu, tôi không muốn bị chặt tay, tôi không muốn…”

Lâm Tú Loan hối hận, cô ta chưa từng hối hận như lúc này, hối hận vì đã chọc phải người không nên chọc.

Lục Tấn Uyên nhìn cô ta, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, không chặt tay cô đâu.”

Lâm Tú Loan sửng sốt, ba và mẹ Lâm còn cả Võ Anh Tú cũng sửng sốt, đáy mắt bọn họ lập tức tràn đầy sự hy vọng, họ nghĩ rằng Lục Tấn Uyên đã trừng phạt hai tên tạp vụ rồi thì sẽ không nghiêm phạt Lâm Tú Loan nữa.

Nhưng, chuyện đó có thể xảy ra sao?

An Thần thấy vẻ mặt của bọn họ, sự châm chọc hiện lên trong mắt anh ta.

Một đàn em trong đám bọn họ lập tức bước lên, lấy hai sợi dây buộc hai tay Lâm Tú Loan ra sau, tiếp đó trói chân cô ta lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.